Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 928: Đập dẹp! (1)

Châu Trạch lè lưỡi, liếm liếm môi của mình, nhìn lên Hoa Hồ Điêu trôi nổi ở trước mặt.
Hoa Hồ Điêu cũng đang nhìn anh.
Lại giơ lên móng vuốt nhỏ của mình lên.
Nhẹ nhàng nắm chặt.
Cũng học bộ dạng của Châu Trạch.
Lè lưỡi.
Chẳng qua là đầu lưỡi của nó hơi dài.
Không cẩn thận liếm đến lỗ mũi mình.
Trực tiếp.
- Hắt xì!
- Đến, cũng đúng lúc tao đang ngứa ngáy.
Khí tức cương thi trên người Châu Trạch bắt đầu bộc lộ ra ngoài.
Tai ách.
Nguyền rủa.
Điên cuồng.
Bạo Lệ…
Tiêu cực nồng đậm rõ ràng, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ xung quanh.
Thân thể của anh đang run rẩy.
Khí tức của anh đang bị đè nén.
Hơn nữa, sâu trong con ngươi của anh.
Không phải là màu đỏ cuồng loạn điên cuồng.
Mà là màu đen!
Màu đen thâm trầm, giống như là đầm lầy sâu không lường được.
Giơ tay lên.
Cầm bút máy thả lại ở trong lòng bàn tay của mình, dùng móng tay nhẹ nhàng ma sát.
Thân sát bút có chút run rẩy, cũng không hiểu là hưng phấn hay là đang kháng cự nữa.
Sau đó.
Châu Trạch kẹp bút máy ở vị trí lỗ tai của mình.
Một cánh tay từ từ mở ra.
Năm móng tay dài ra.
Một đoàn màu đen giống như vũ bão bắt đầu tụ tập ở đầu ngón tay.
- Đến đây, tiểu bảo bối của tao.
- Cần tôi phải ra tay không, nhanh lên chút.
- Không cần, anh tiết kiệm sức lực đi, Vượng Tài nhà anh lại đưa đồ tết tới.
Sau khi giúp lão Trương xử lý chuyện phân thân của Giải Trãi, nói không chừng còn phải để cho doanh câu áp trận, nhưng thời gian mỗi lần doanh câu đi ra ngoài đều có hạn chế, bởi vì lực lượng của bản thân Châu Trạch không đủ để chống đỡ anh ấy vẫn luôn tồn tại.
Cho nên.
Cũng không cần lãng phí ở trên người Tiểu Khả Ái trước mắt này.
- Vượng Tài.
Doanh câu trầm ngâm một chút.
Tiếp tục nói:
- Là một con chó ngoan.
Hoa Hồ Điêu không để cho Châu Trạch chờ quá lâu, xác thực mà nói, là thù hận của nó đối với Châu Trạch, cũng sớm đã tích góp đến rồi một trình độ cực kì khủng bố rồi.
Thật ra thì nó vẫn còn chưa trổ mã hoàn toàn, lúc còn rất nhỏ đã bị phong ấn vào trong vách đá màu xanh lá cây, cho nên, tính cách của nó mới giống như là con nít như thế.
Tất cả mọi người cảm thấy trẻ con rất đáng yêu, đó là bởi vì cho dù trẻ con có nghịch ngợm hơn nữa, uy hiếp đối với bạn cũng có giới hạn, nhưng nếu trên tay đứa trẻ đang cầm chính là một cây súng thật mà chơi…
Bạn có sợ hay không?
Ở đây Hoa Hồ Điêu chính là đứa trẻ đang cầm súng thật ấy, thiên phú huyết thống của nó quả thật đáng sợ, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại sợ đau, ở đây thực lực và tính cách hình thành một loại tương phản cực độ.
Khi Hoa Hồ Điêu tấn công nhanh chóng.
Châu Trạch không động cùng một lúc.
Trò cười.
Trừ phi đầu óc của Châu Trạch bị nước vào mới có thể đi so tốc độ so nhạy bén với con hàng này.
Dù là mở ra trạng thái cương thi, Châu Trạch vẫn không hy vọng xa vời đến chuyện có thể tanh tag được đối phương ở phương diện tốc độ.
- Ầm!
Cơ thể của Châu Trạch nghiêng qua, hàn quang xẹt qua vị trí ngực của Châu Trạch, con ngươi màu đen của Châu Trạch tản mát ra một sắc bén, tốc độ này, hẳn không phải là tốc độ cực hạn của nó!
Đúng như dự đoán.
Giống như là bò tót bị dũng sĩ đấu bò đánh lừa vậy.
Chẳng qua là Hoa Hồ Điêu lại cưỡng ép nhanh chóng thay đổi phương hướng trong phút chốc.
Hai cái móng vuốt.
Trực tiếp đánh về phía sau lưng Châu Trạch.
Đánh về vị trí phía sau mông!
Nó muốn báo thù!
Đâm, đâm, đâm.
Đâm anh!
Thân thể của Châu Trạch lại nghiêng qua một lần nữa, năm ngón tay giống như lưỡi hái quét ngang tới, tốc độ cũng phi thường nhanh.
Dù sao con nuôi của mình ở chỗ này.
Để cho anh ấy nhìn thấy cha ruột của mình bị 1 con súc sinh đánh bẹp ở nơi này.
Cũng quá mất mặt.
Móng tay của Châu Trạch mang theo cường phong kinh khủng, nói thật, đây là lần đầu tiên Hoa Hồ Điêu cùng Châu Trạch giao thủ một cách chính thức, lần trước lúc hai bên chạm mặt, cơ thể Châu Trạch thật sự là đã quá yếu ớt rồi, thậm chí có thể nói là thuộc về trạng thái sắp chết.
Huống chi.
Vào ngày hôm qua, Châu Trạch vừa mới nhận được sự giúp đỡ của doanh câu học được một phần năng lực của “nửa gương mặt”, khiến cho sự vận dụng của bọn họ đối với cơ thể cương thi được nâng cao một bước.
Có chút quyến luyến không thôi nhìn lướt qua vị trí nếp nhăn hồn nhiên kia.
Hoa Hồ Điêu không muốn bị thương.
Bởi vì bị thương sẽ đau.
Mà nó sợ đau.
Điểm này.
Đương nhiên Châu Trạch cũng biết rõ.
Cho nên lúc Hoa Hồ Điêu đang nhanh chóng thay đổi phương hướng ở trên không trung lần thứ hai.
Cổ tay của Châu Trạch bỗng nhiên đập mạnh.
Khẽ cười nói:
- Cục cưng, ăn kẹo.
- Ông!
Móng tay trên ngón vô danh trực tiếp đâm tới.
Bởi vì đã dự trù được hướng bỏ chạy của Hoa Hồ Điêu, cho nên đánh trả lại trước.
Lúc này lông của Hoa Hồ Điêu đã hoàn toàn nổ.
Không khí chung quanh cơ thể giống như đều lâm vào một loại ngưng trệ.
Tốc độ đã sắp đến mức không thể tưởng tượng nổi, lại gắng gượng tránh né cái móng tay này!
Chuyện này cũng làm cho Châu Trạch thật sự bất ngờ.
Rốt cuộc, tiềm lực của con hàng này lớn đến bao nhiêu?
Thậm chí.
Châu Trạch cũng đang suy nghĩ.
Nếu như lần trước đụng phải lão đầu cùng với Trần cảnh quan, con hàng này không sợ đau không hời hợt mà liều chết chiến đấu mà nói, có lẽ cũng không cần anh liều mạng nuốt mấy búng máu cuối cùng kia để đánh cược Thiết hàm hàm thức tỉnh.
Chẳng qua là.
Châu Trạch thế nhưng không có nửa phần nương tay.
- Thêm kẹo!
- Thêm kẹo!
- Thêm kẹo!
- Thêm kẹo!
- ... - Hoa Hồ Điêu!
Khi còn nhỏ, người lớn thường nói với bạn, ăn nhiều kẹo, sẽ không tốt cho răng.
Cho dù là bây giờ, một lần ăn quá nhiều đồ ngọt, cũng sẽ ngán đến khó chịu.
Bây giờ Hoa Hồ Điêu chính là loại cảm giác này.
Nhưng biểu hiện của nó.
Lại nằm ngoài dự đoán của Châu Trạch.
Lại tránh né ba cái móng tay.
Cũng may.
Thật ra bốn cái móng tay này của Châu Trạch đã phong tỏa mỗi một hướng xung quanh.
Hoa Hồ Điêu tránh được ba cái.
Nhưng cái thứ tư.
Lại không tránh được.
- Phốc!
Móng tay đâm vào cái đuôi của Hoa Hồ Điêu.
Mà tiếp sau đó là âm thanh của một chiếc phi tiêu phóng vào trên tấm ván.
Bạn cần đăng nhập để bình luận