Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 696: Hiệu sách ra tay! (2)

Trong lúc nhất thời.
Khí tức uy nghiêm giống như bao phủ xuống.
Bạch phu nhân vốn vì cắn nuốt thành hoàng mới có thể nắm trong tay kết cục của một phương trong miếu này.
Lúc này lại mất đi quyền khống chế nơi này.
Vả lại còn phải thừa nhận phản phệ giáng xuống!
Thân hình Bạch phu nhân lập tức bay lên, định rời khỏi nơi này, bởi vì luật sư An đảo ngược, trực tiếp biến sân nhà nơi đây của bà thành pháp trường.
Bé trai ngẩng đầu lên.
Mười móng tay dài ra.
Sát khí bắn ra ngoài.
Gầm lên giận dữ.
Sau đó cũng nhảy lên.
Đây là định cứng rắn lôi Bạch phu nhân lại!
“Khẹc khẹc khẹc!”
Mà ở trên.
Con khỉ yêu hiện ra.
Không chút khách khí rơi xuống.
Yêu khí trên người tàn sát.
Ngăn chặn đường đi của Bạch phu nhân.
Nhưng mà.
Trong phút chốc thân hình của Bạch phu nhân lại hóa thành sương trắng.
Trực tiếp tiêu tán không còn.
Ngay cả pháp thân trước đó cũng không thấy bóng dáng.
Thế mà lại lấy phương thức làm cho người ta không tưởng tượng được như vậy để tránh thoát khỏi vòng vây lần này.
Nhưng mà.
Đây cũng hiện ra một điểm.
Đó là ở dưới vây ép của mấy người, Bạch phu nhân cũng chỉ có thể tránh đi mũi nhọn, bà không có thực lực như Doanh Câu, một quyền đánh ngược lại.
Từng đường vân màu xanh từ dưới đá lát miếu thành hoàng bao trùm lên.
Giống như một thiên la địa võng màu xanh.
Một tiếng phụ nữ quát khẽ truyền đến.
Sương mù ngưng tụ ở đó, hiện ra bóng dáng của Bạch phu nhân.
Hứa Thanh Lãng đứng ở cửa ra.
Con mắt trái hiện lên màu xanh.
Chỉ về phía bên kia!
Thu lưới.
Bắt cá!
Sau một phen biến đổi này.
Hình thức đột nhiên thay đổi
Lão đạo chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thống khoái.
Mới vừa rồi nữ ma đầu kia nhìn mình giống như đang nhìn một người chết, lại hù sợ lão đạo.
Nhưng khi quân bên mình xuất hiện.
Thay đổi cục diện.
Sảng khoái!
Nhưng mà, lão đạo cũng có một cảm giác không chân thực, hiệu sách lại mạnh như vậy, không cần đến bản thân lão đạo ra tay, dựa vào tay sai cũng có thể đánh thiên hạ.
- Không có chuyện gì chứ?
Lão đạo nghe tiếng lập tức quay đầu, nhìn thấy ông chủ đứng sau lưng mình.
Ông chủ Châu lại vẫn đang nhìn Câu Tân đang hít vào thì ít hít ra thì nhiều.
Lại nhìn miếu thành hoàng này, đồng thời cũng nhìn xem Bạch phu nhân này.
Cuối cùng.
Liếc nhìn lão đạo đứng bên cạnh.
- Ông chủ, bần đạo vô dụng, còn phải cần mọi người tới cứu giúp.
Lão đạo hơi ngượng ngùng nói.
Giống như vì mình cản trở mà áy náy trong lòng.
Châu Trạch lại hít sâu một hơi.
Rất trịnh trọng giơ tay vỗ vỗ bả vai lão đạo.
Nói lời thấm thía:
- Lão đạo à.
- Dạ, ông chủ?
- Ông làm tốt, cực kỳ tốt luôn.
Nói xong.
Châu Trạch còn giơ chân đá Câu Tân đang nằm bất tỉnh trên đất ở trước mặt.
Trong lòng lại hơi đáng thương anh ta.
Hay cho một đứa con của khí vận, mới theo lão đạo nửa ngày.
Đã...
Quỳ rạp trên đất, một lần nữa lấp kín đất, lại tưới nước, cô bé ngăm đen giơ tay hỗ trợ chải chuốt tóc xanh mượt của Tử Thị.
Tử Thị lại được trồng lại, thời gian còn chưa đủ, còn cần dài thêm.
Làm xong chuyện, cô bé ngăm đen lại bò lên trên băng ghế, ngồi xuống, cúi đầu, nhìn vị trí đầu gối hai chân mình.
Hận.
Ngược lại không phải hận làm sao.
Giống như nếu Vương Nhị Cẩu hàng xóm chiếm một chút đất của bạn, bạn sẽ hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đêm đó trả thù lại.
Nhưng nếu như đổi hàng xóm Vương Nhị Cẩu này thành một nhân vật cao đến mình không thể chạm, vậy sẽ biến thành lôi đình mưa móc đều là ân tình quân vương.
Haizz.
Cô bé ngăm đen thở dài.
Cô không biết cuộc sống như thế này còn phải kéo dài bao lâu, giống như không hề có hy vọng gì.
Cũng may cô có đủ kiên cường.
Ở đâu mà không phải trồng rau?
Chính là.
Trong phút chốc.
Ánh mắt của cô đột nhiên nheo lại.
Phần lớn diện tích của vườn rau đều là hạt giống mạn đà la, tuy rằng dựa theo yêu cầu của tên họ Hứa trong hiệu sách kia, cũng trồng một ít hành gừng tỏi.
Nhưng ở khu vực ngay chính giữa, khu vực trống đại khái lớn chừng mặt bàn,chỉ có một gốc cây thực vật tương tự cỏ đuôi chó đang sinh trưởng ở đó.
Mà lúc này.
Cây cỏ đuôi chó kia.
Đang bắt đầu hiện đỏ, đồng thời bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dài lên, lại còn tản mát ra mùi hương gay mũi, hơi giống với khí ga bị rò.
Đây là do cô bé ngăm đen gieo xuống vào nửa tháng trước, tên là “Cỏ giữ cửa”, tên như ý nghĩa, một khi có tồn tại chứa vẻ thù địch và khí cơ không tầm thường tiếp cận, nó sẽ sinh cảm ứng.
Buổi sáng, ba người Câu Tân thật ra không mang theo vẻ thù địch gì, cũng bởi vì vậy, cỏ giữ cửa không có phản ứng gì, nhưng trước mắt...
Cô bé ngăm đen lập tức bò xuống khỏi băng ghế lên trên xe lăn của mình.
Thấy Tử Thị trong bùn đất mới vừa được mình gieo xuống lại bắt đầu giãy giụa, lần này không phải đơn thuần vì cô bé ngăm đen, mà bản thân Tử Thi còn có một nhiệm vụ “Bảo vệ giữ nhà”, nếu quả thật có kẻ thù bên ngoài xâm phạm, anh khẳng định phải đi ngăn cản.
Cô bé ngăm đen giơ tay vỗ đầu anh ta.
Gắt một cái.
Tử Thị mới xem như yên tĩnh lại.
- Hình như vừa rồi người trong hiệu sách đều đã đi ra ngoài, tôi đi sang đó nhìn xem, nếu như có chuyện, kêu anh đi ra.
Căn dặn xong.
Cô bé ngăm đen đã tự đẩy xe lăn của mình đi về phía cửa nhỏ, đẩy cửa ra, đã nhìn thấy phía sau quầy bar trong hiệu sách có một người phụ nữ một thân áo trắng.
Người phụ nữ này tóc dài đen nhánh.
Có dáng dấp giống như đúc với người nữ hầu trong hiệu sách.
Nhưng hai người rất khó bị nhận sai.
Bởi vì hai người có khí chất hoàn toàn khác nhau!
Bạch Oanh Oanh đứng ở phía sau quầy bar.
Bạch phu nhân lại đứng ở phía trước quầy bar.
Chủ tớ ngày xưa, “Chị em” năm đó.
Lúc này.
Lấy phương thức này.
Mặt đối mặt đoàn tụ.
Cô bé ngăm đen hơi sững sờ, không lên tiếng mà tiếp tục đánh giá tình hình nơi này, trong lòng cũng nhanh chóng tính toán.
Cô biết tâm tư của ông chủ Châu kia, ông ta không quan tâm tới lời của người khác, nhưng nếu như người phụ nữ tên Bạch Oanh Oanh này xảy ra chuyện gì, bản thân lại còn hoàn chỉnh ở đây, tiếp theo khẳng định không có quả ngon mà ăn, bao gồm cả “Con nuôi” của anh ta cũng giống như vậy.
- Phu nhân.
Bạch Oanh Oanh mở miệng nói, giọng nói hơi run run.
Cho dù là cô.
Cũng không hề dự đoán được bạch phu nhân sẽ đột ngột vả lại không hề có điềm báo trước đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
- Sao bà lại ở đây.
Bạch Oanh Oanh hỏi.
Cô biết trước đó đám người ông chủ đi ra ngoài làm cái gì, nhưng sao phu nhân lại có thể xuất hiện ở đây?
- Năm đó tôi từng mang binh đi đánh Thanh yêu.
- Chút tính kế đó, vẫn phải có.
Thanh yêu chỉ chính là quân Thanh, tương ứng với đó, bởi vì khi đó người dưới triều Thanh trị vì đều giữ lại bím tóc, nhưng binh lính Thái Bình Thiên Quốc lại giữ tóc dài không cạo sạch trước trán, bị phe bên kia gọi là -- tóc dài.
Giọng Bạch phu nhân hơi lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận