Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1287: Người trong mộ (2)

- Lừa gạt cái gì chứ, tôi nói thật chứ, biểu hiện mới vừa rồi của ông ta lại không giống như hoàn toàn giả vờ, yên tâm đi, có lẽ lần này còn có được thu hoạch ngoài ý muốn đấy.
- Tôi nói này, thật ra thì ông chủ chúng tôi rất thưởng thức anh, hiện tại anh có thể suy nghĩ một chút đến chuyện cũng vào tiệm sách hay không.
- Tôi có gì đáng để ông chủ của các người xem trọng?
Canh Thần lộ ra vẻ rất vân đạm phong khinh.
- Anh sẽ vác nồi nha.
- ... - Canh Thần.
- Nồi vác thật tốt cũng là một kỹ năng đấy, cộng thêm việc anh lại là một chính nhân quân tử, ông chủ tùy tiện cho anh chút canh gà không tốn tiền, là đã có thể khiến cho anh giữ vững nguyên tắc đi vào nơi nước sôi lửa bỏng cho anh ấy rồi, anh chính là một cái bánh bao thơm phức đấy.
- Ha ha.
- Đừng cười, đây là thật, tôi biết bản thân là thứ gì, cho nên nói lời thật lòng, tôi càng thích chơi với loại người như anh hơn.
- Cảm ơn.
- Không cần khách khí.
Đại khái qua khoảng chừng mười lăm phút, lão Hầu Tử lại quay về, trong tay ông ta cầm theo một con mãng xà màu đen, toàn thân mãng xà phủ đầy lớp vảy màu bạc, nhìn qua thì không phải loại cấp bậc thông thường, chỉ sợ đó không phải đại yêu, ít nhất cũng thì cũng thành tinh, nhưng bây giờ, đã ngỏm rồi.
Lão Hầu Tử ngồi xuống.
Đưa tay xé một miếng thịt rắn xuống, bỏ vào trong miệng nhai kỹ, giống như là trước khi đi xem phim thì cố ý mua một gói bắp rang thật to vậy.
Nói:
- Bắt đầu nói đi.
...
Lần này.
Luật sư An không kể thêm lời vô nghĩa gì nữa, trước đó có thể cười đùa cợt nhả nói chêm chọc cười, nhưng phàm là chuyện gì cũng phải có mức độ, đương nhiên trong lòng luật sư An cũng biết rõ điều này.
Nhưng anh ta vẫn cố ý xem xét lại một vài chuyện liên quan tới ông chủ rồi lượt bỏ đi, trong câu chuyện của luật sư An, ông chủ Châu Trạch chỉ là một bộ đầu thực lực rất khá, vận may rất tốt, hơn nữa còn cứu lão đạo nhiều lần, rất được lão đạo coi trọng và cảm kích.
Lúc kể xong.
Mãng xà tinh mà trước đó đã bị lão Hầu Tử bắt về, đã bị ăn thành một bộ xương.
- Phốc
Lão Hầu Tử ném xương vào bên trong hàn đàm đã tan băng.
Cá trong hồ lập tức tụ tập tới, bắt đầu gặm ăn phân giải xương cốt của con mãng xà này, rất hiển nhiên, bởi vì nguyên nhân ăn uống đặc thù như vậy, cá bên trong hàn đàm này cũng đã sớm xảy ra dị biến.
Lão Hầu Tử vỗ vỗ tay, lại để tay của mình vào bên trong hàn đàm rửa lại một chút, nói:
- Cho nên, anh tới nơi này, là để làm gì?
- Vì tìm một ngôi mộ.
Luật sư An trả lời.
Lão Hầu Tử gật đầu một cái, chỉ chỉ vào bên trong hàn đàm này, nói:
- Trong này, quả thật có một ngôi mộ.
Luật sư An cười, cười rất vui vẻ.
Thiểm cẩu luôn dễ dàng thỏa mãn bản thân như vậy.
- Trong mộ còn có một người, thi thể được bảo tồn rất tốt.
Nụ cười của luật sư An càng sáng ngời hơn, phảng phất như mùa xuân tới, vạn vật hồi phục.
- Hơn nữa thịt còn rất tươi ngon. - Lão Hầu Tử.
- ... - Luật sư An.
Canh Thần ở bên cạnh có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu, trước đó anh ta vẫn cúi đầu ở bên cạnh một mực lắng nghe, đừng nói chứ, còn nghe đến rất hứng thú, anh ta biết rõ trước đó đám người luật sư An giấu giếm gì đó với mình, nhưng không nghĩ tới bí mật bị giấu giếm lại khổng lồ vậy.
Phủ Quân nha.
Phủ Quân chuyển thế nha.
Chậc chậc.
Chẳng qua là, lúc nghe được mấy chữ “thịt tươi ngon” của lão Hầu Tử.
Canh Thần không khỏi bắt đầu cảm thấy bi ai cho luật sư An.
Thiểm đến tận cùng, thật sự là mất tất cả...
Lão Hầu Tử không thấy được tâm tình có chút kích động của luật sư An, ngược lại nói:
- Tôi ăn rồi, là một người đàn ông, trong mộ, cũng không có phụ nữ
- Hoặc là.
- Người tình trong mộng của anh, là một người đàn ông?
- Làm sao có thể! - Luật sư An hét to.
- Tôi có thể xác định, tôi ăn một người đàn ông, tôi nhớ khi đó tôi còn cố ý vứt hai cái trứng của người đó ra, chia cho mấy con cá ở nơi này ăn, đúng không?
Chữ “đúng không” của lão Hầu Tử vừa nói ra khỏi miệng.
Trong hàn đàm lập tức nổi lên vô số cá chép béo mập.
Cùng nổi lên thổi bong bóng gật đầu.
Luật sư An nhìn về phía Canh Thần ở bên cạnh, anh ta không cho là lão Hầu Tử sẽ lừa gạt mình, bởi vì căn bản là người ta không cần phải lừa gạt anh ta.
Canh Thần nhún vai một cái, cơ thể non nớt muốn bày ra một loại tư thế sao cũng được, lại có vẻ hơi đáng yêu:
- Tôi thề, tôi không lừa anh.
- Vậy rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra?
Luật sư An cũng bối rối.
- Có lẽ, chúng có thể giúp được cho anh.
Vừa nói.
Lão Hầu Tử vẫy vẫy tay với mấy con cá bên trong hàn đàm.
Nói:
- Sau khi cho tụi mày ăn trứng xong, hình như tao còn ném thứ gì đó xuống nữa, tụi mày có còn nhớ hay không?
Ai nói cá chỉ có trí nhớ bảy giây chứ!
Rất nhanh.
Mấy mấy con cá chép to mập nhất đã mang theo một tấm lệnh bài màu đen nổi lên.
Lão Hầu Tử đưa tay cầm dấu hiệu kia lên, nhét vào trước mặt của luật sư An.
Luật sư An lập tức nhặt lên, sắc mặt chợt biến đổi:
- Chuyện này...
- Cái này là cái gì, trên đó viết cái gì vậy?
Canh Thần nhỏ người, ở nơi này lại có khí tràng của lão Hầu Tử áp chế, anh ta cũng không bay nổi, chỉ có thể ở phía dưới rướn cổ dùng sức nhón chân, trong lòng rất gấp.
Luật sư An lật ngược tấm bảng này lại, cho Canh Thần xem.
Nói:
- Phía trên này không có chữ, cũng không hình vẽ, chỉ có một tấm bảng, thực sự chỉ là một tấm bảng...
- ... - Canh Thần.

- Làm sao, vô dụng sao?
Lão Hầu Tử hỏi.
Luật sư An thật sự không biết phải trả lời thế nào, nói như vậy, nói chung bên trên lệnh bài trên đều sẽ khắc hoa văn đặc thù thậm chí là thẳng thắn hơn một chút, khắc chữ lên, dùng cái này để tỏ rõ thân phận.
Vốn dĩ trước giờ chỉ từng nghe nói về Vô Tự Bi*, bây giờ thì coi như là gặp được vô tự bài rồi.
(*Vô Tự Bi: tấm bia không chữ được dựng vào thời Võ Tắc Thiên)
- Tôi muốn đi xuống xem thử một chút.
Luật sư An đưa tay chỉ về phía dưới.
- Ngôi mộ đó, đang ở bên dưới hồ nước này sao?
Lão Hầu Tử gật đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận