Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1375: Uy phong của Diêm Vương! (2)

Luật sư An cùng Canh Thần.
Một người lệ nóng doanh tròng, phảng phất vừa tìm được tổ chức, đây là An Bất Khởi.
Một người thì ánh mắt nghiêm túc, hô hấp nặng nề hơn, đây là Canh Thần.
Rất hiển nhiên, An Bất Khởi thì có mang theo một chút yếu tố biểu diễn nho nhỏ, Canh Thần thì lại trực tiếp hơn nhiều, nhưng bởi vì hai người đều từng làm quan sai ở âm ti, cho nên lúc đối mặt với đại lão thực sự trong thể chế lúc trước.
Loại cảm giác áp lực cùng với thói quen tôn ti đã hình thành do những việc trải qua trong quá khứ, cảm giác này mạnh hơn rất nhiều rất nhiều so với những người còn lại trong tiệm sách.
Lão Trương thì chẳng qua chỉ há miệng.
Miệng của anh ta vẫn luôn không thể thực sự khép lại được.
Nhờ phúc của Châu Trạch, sau khi lão Trương chết đi căn bản không xuống địa ngục, mọi người trong tiệm sách thì vẫn luôn cẩn thận yêu thương “chính trị tuyệt đối” của nhà mình.
Cho nên anh ấy không cách nào đồng cảm với đám người luật sư An được, anh ấy cũng không có loại nhạy bén trời sinh của yêu tộc như đám Bạch Hồ.
Lúc này lão Trương há to miệng.
Nhìn pháp thân vĩ ngạn kinh khủng của vị Sở Giang Vương này.
Ấn tượng về mặt thị giác cũng không khác chuyện bỗng nhiên nhìn thấy Ultraman hoặc là Transformer xuất hiện trong thực tế, còn là ở trước mặt mình đâu.
Về phần ba người đám Lưu Sở Vũ, ngay từ đầu thì bọn họ đang ngồi, sau đó thì quỳ luôn rồi, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ánh mắt của ông chủ Châu quét qua trên người ba thủ hạ của mình một lần.
Che trán.
Mất mặt.
Nếu như là đang nói chuyện phiếm trong tiệm sách, có lẽ tất cả mọi người còn có thể trêu chọc một chút, Diêm Vương cũng không tính là cái gì, đợi sau khi ai đó ai đó rồi người nào đó khôi phục lại, đổi thành treo anh ta lên đánh, đây là đang coi thường kẻ địch theo chiến lược.
Nhưng lúc thật sự nhìn thấy người thật.
Thì đã là một tình huống khác rồi.
Thật ra thì, vẫn là do lần Doanh câu càn quét địa ngục kia, mọi người chỉ mới được nghe nói lại, lại không thực sự tận mắt nhìn thấy, nếu từng thấy hình ảnh ông chủ nhà mình ông chủ từng bước từng bước đánh cho đám Diêm Vương đó khóc lóc.
Có lẽ, hiện tại sức mạnh tinh thần cũng đã khác rồi.
Pháp thân của Sở Giang Vương chỉ đứng ở đằng kia.
Dường như anh ta đang đợi thứ gì đó.
Về phần ngọn núi nhỏ nơi đám người tiệm sách.
Anh ta cũng chưa từng nhìn tới.
Trước mắt.
Trong khu vực này.
Người, yêu, quỷ cùng với những kẻ tồn tại đặc thù khác, thực sự không ít.
Có kẻ, thậm chí đã tới từ rất sớm, đã đợi long mạch thức tỉnh biết bao nhiêu năm rồi.
Nhưng anh ta không quan tâm, thực sự không quan tâm.
Kẻ quét sân lại đi yêu thương sinh mệnh của con kiến hôi, lồng đèn giấy lại thương tiếc cho sinh mệnh của thiêu thân.
Đây là làm màu.
Lúc người bình thường làm.
Ai sẽ đi để ý tới chuyện này chứ?
Vào lúc này, ở trong mắt của Sở Giang Vương, nói chính xác, kẻ có thể khiến cho anh ta liếc mắt nhìn qua, cũng chỉ có một đại yêu đã ngủ say gần một ngàn năm, còn có một vị mà trên người kẻ đó toát ra một loại khí tức rất quỷ dị mà thôi.
Những thứ này, cũng chỉ có thể khiến cho anh ta hơi chú ý một chút, nhưng cũng không thực sự đặt ở trong lòng.
Về phần những kẻ khác.
Bộ đầu, quỷ sai, tiểu yêu gì đó, nào có tâm tư rảnh rỗi đi để ý tới bọn họ chứ, bọn họ, so với không khí, có chỗ nào khác nhau sao?
Châu Trạch quyết định bơm chút sức lực cho đám thủ hạ nhà mình.
Chỉ có thể tiếp tục nói:
- Đều lên tinh thần đi! Không có gì phải sợ, anh ta từng...
- Từng bị ngài đập bể.
Tập thể mọi người trong tiệm sách cướp lời.
Gật đầu.
Sau đó lại tiếp tục rơi vào trong rung động, không thể tự kiềm chế.
- ... - Châu Trạch.
...
Nước trong hàn đàm.
Lại kết băng.
Lão Hầu Tử - trên tay cầm lá bùa, yêu thích đến không rời – ngón chân bên trái lại đang cù lét trên chân bên phải.
Ma sát ma sát, không ngừng ma sát.
Đồng thời nói:
- Long mạch thức tỉnh rồi, này.
Mặt băng trên hàn đàm, xuất hiện một bóng người màu đen.
- Anh ta… cũng tới.
Trong giọng nói.
Mang theo một loại cảm xúc mang tên phẫn hận và giãy dụa.
- Ô kìa nha, cũng sắp sáu mươi năm rồi đi, lớp băng trong hàn đàm này vẫn không thể nào dập tắt được lửa giận trong lòng anh sao?
- Ông... nghĩ sao?
- Tốt nhất là không tắt đi, thật đúng là sợ con chó điên như anh bị người ta đánh đến sợ, không dám lại đi ra cắn người đấy.
Bóng đen nghe vậy.
Có chút ngoài ý muốn.
Nói:
- Ông muốn... đi ra ngoài?
- Nói nhảm, thằng nhóc kia cũng sẽ không vào đây cho tôi đánh, Hầu gia gia đây chỉ có thể đi ra ngoài đập dẹp thằng khốn kiếp đó thôi.
- Tuổi thọ của ông... Đã khô cạn... Rời khỏi nơi này... Ông sẽ chết...
Nghe thấy vậy.
Lão Hầu Tử bỗng nhiên nở nụ cười.
Cười cười, cười đến ra nước mắt.
Sau đó.
Từ từ ổn định tâm trạng lại.
Rất bình tĩnh mà nói:
- Culi Bàn Sơn kia, đã chết rồi.
- Tại sao... Ông đã ở nơi này... Sống cẩu thả qua nhiều năm như vậy... Tại sao?
Lão Hầu Tử lại cầm lá bùa lên.
Lại đặt ở trước mũi của mình ngửi một cái.
- Tên nhóc thối kia có một câu nói bậy, thật sự là đã bị anh ta đoán trúng rồi.
Sau đó.
Nghiêm nghị.
Nghiêm túc.
Trang nghiêm.
Trầm giọng nói:
- Thấy bùa, như gặp đích thân Phủ Quân!
- Chó điên à.
- Thật ra thì.
- Pháp chỉ của Phủ Quân.
- Thật ra thì đã sớm được đưa đến rồi.
...
Pháp thân của Sở Giang Vương cũng không phải là chỉ luôn đứng ở đó không động đậy, trước đó dường như anh ta đang đợi, chờ đợi một thời cơ thích hợp.
Giống như là đang chờ đợi trái cây hoàn toàn chín hẳn, mới đến hái, tuyệt đối không sai một giây một phút nào, mang theo một loại tính chất cố chấp và mang tính cưỡng chế cực kì mạnh.
Nguyên nhân mà trước đó anh ta để lộ ra pháp thân, chỉ là đang muốn nói cho tất cả mọi đôi mắt đang ở nơi này, rằng anh ta đang ở đây.
Sau đó sẽ đường hoàng lấy đi những thứ kia.
Không phải là đắc ý, cũng không tính là khoe khoang.
Đơn giản ung dung giống như là vừa đi nhà vệ sinh thuận lợi xong lại đến dưới vòi nước cảm ứng đưa tay ra rửa tay vậy.
Bây giờ, thời điểm đã đến.
Pháp thân của Sở Giang Vương bắt đầu từ từ khom lưng.
Hai tay khẽ chụp xuống dưới…
Bạn cần đăng nhập để bình luận