Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 529: Lâu không bị ăn đòn!

Ba bộ thi thể quỷ sai.
Nằm ngang trên mặt đất.
Tử trạng cực kỳ thê thảm.
Đương nhiên.
So với tử trạng.
Thảm hại hơn là thân thể bị thắt cổ đồng thời ngay sau đó linh hồn bị xoắn nát.
Này là diệt sát chân chính, hoàn toàn không cho người ta có một chút cơ hội sống nào.
Giống như trên bãi bóng, nếu mày nhẫn tâm chơi xấu khiến người ta gãy chân, sẽ bị nghìn người lên án, nguyên nhân là vì tất cả mọi người đều dựa vào chân để ăn cơm, mày đánh gãy chân người ta, đoạn tuyệt cần câu cơm của người ta, quá mức tàn nhẫn.
Cũng lý đó.
Tất cả mọi người đều là quỷ sai.
Mày hủy đi nhục thân của người ta đồng thời còn tiêu diệt linh hồn của người ta, đây mới là tuyệt hậu chân chính.
So với Châu Trạch từ từ nhắm hai mắt lại, đần độn ở nơi này.
Người phụ nữ mặc đồ da bên cạnh gần như không cách nào khống chế đầu gối của mình, theo bản năng muốn quỳ xuống, nhưng cô ta lại không dám có động tác gì, phảng phất như chỉ cần bản thân cô ta gây ra một tiếng động nhỏ, sẽ khiến con mãnh hổ đang "ngủ say" này bừng tỉnh, mãnh hổ sẽ lộ ra răng nay, có thể cắn xé mình nát bấy bất cứ lúc nào!
Người phụ nữ có con ngươi đen ở nơi xa hơn một chút cũng đang ngơ ngác ở nơi này.
Nếu như liều mạng một lần có thể liều mạng ra hy vọng, mọi người vẫn có thể kích phát dũng khí.
Nhưng liều mạng đi lên lại như từng con từng con sơn dương trực tiếp bị một đao chém giết.
Kết quả này.
Đủ để đánh tan bất kỳ dũng khí gì.
Luật sư An đã chạy được một nửa đường, theo bản năng dừng bước.
Không biết vì sao.
Anh ta có chút kinh hãi.
Nhìn Châu Trạch đang đứng cách đó không xa, vậy mà anh ta lại không dám đi qua.
Dường như.
Nếu như anh ta đi qua, rất có thể anh ta cũng sẽ chết.
Châu Trạch không đánh thức ý thức trong cơ thể kia, trước đây khi tác chiến với phân thân của Giải Trãi, luật sư An từng tận mắt nhìn thấy khí tràng khi ý thức trong cơ thể ông chủ xuất hiện.
Đó là loại kiệt ngạo và khí phách, có thể mặc kệ tất cả người đang đứng trước mặt anh ta.
Khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Giống như đột nhiên có một con kim phượng hoàng bay tới trong ổ gà đất vậy.
Ai là gà đất, ai là Phượng Hoàng, vừa nhìn đã hiểu ngay.
Khi đối mặt với Giải Trãi, mình vì thân mang tội mà lạnh run thì.
Người ta trực tiếp kêu:
- Vượng Tài!
Trước đó, vì mình còn đang bận chiến đấu, cho nên khi người đầu tiên bị giết, luật sư An không chú ý đến, nhưng khi Châu Trạch lại giết hai người tiếp theo, luật sư An tận mắt nhìn rõ quá trình.
Anh ta có thể xác định.
Lực lượng của Châu Trạch không tăng.
Cũng không nảy sinh hiệu quả chất biến.
Nếu có, cũng chỉ là linh hồn ông chủ sau khi du đãng trở về đã trở nên ngưng thực rất nhiều, dường như có thể hơi kích phát ra trạng thái cương thi, nhưng chuyện này không thể xem là chất biến.
Còn lâu mới có thể đánh động với sự khủng bố của vị vừa thức tỉnh đã có thể một mình đấu với phân thân của Giải Trãi, đồng thời còn cắn nuốt nó!
Mặc dù có thể giết chết nguyên một đám quỷ sai như chém dưa thái rau.
Nhưng đó là vì khả năng khống chế lực lượng.
Đã đạt đến cấp bậc khủng bố tỉ mỉ.
Sử dụng lực lượng, phân tích cục diện, khống chế thời cơ, đều đã đạt tới cực hạn, mặc dù không phải là lực lượng đối đầu thuần túy, nhưng khi đang đối chiến, hiệu quả đã cách biệt một trời một vực.
Lại nhìn đôi mắt mông lung như chưa tỉnh ngủ của ông chủ.
Trong lòng luật sư An không khỏi nảy sinh một câu:
- Đây là... mộng du?
- A a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
- Chết đi.
- Cho bà đây!
Bên cạnh.
Oanh Oanh đã giận không kiềm được rốt cục cũng có thể xé rách cái bóng màu đỏ đang dây dưa mình.
Tiếng "răng rắc" kia.
Sắc bén chói tai người.
Ngay khi cái bóng màu đỏ bị xé nứt.
Ông lão đeo kính râm kia cũng té quỵ trên đất.
Ánh mắt lão ta bắt đầu xuất huyết, đồng thời còn có hai viên như viên bi đám nhóc hay chơi đùa rơi ra, lăn vài vòng trên mặt đất.
- Bạn già... ... Bạn già... ...
Ông lão đeo kính râm lầm bầm lầu bầu.
Viền mắt trống rỗng đã biến thành màu đen.
Lúc này, thoạt nhìn lão ta vô cùng khủng bố.
Luyện chế vợ cả của mình thành khôi lỗi, giấu trong cơ thể mình tẩm bổ, coi là thẻ đánh bạc để bảo toàn tính mạng.
Là một sự hung ác vô cùng lớn.
Hơn nữa.
Phương diện sinh hoạt cá nhân của lão già này còn rất cởi mở, mang theo vợ cả cùng đi high, thật khiến người khác khó có thể tưởng tượng được lão ta có khẩu vị nặng như thế nào.
- Mày chết cho tao!
Trong cơn giận dữ, Oanh Oanh đấm thẳng về phía ông lão.
Oanh Oanh đã hoàn toàn điên cuồng.
Ở trước mặt Châu Trạch, cô ấy là thị nữ nhu thuận tri kỷ tới không thể nhu thuận tri kỷ hơn, đó là cho dù tâm hồn hay thân thể cũng đều thành thực vui lòng mà phục tùng, nhưng đối với người khác, bản tính của nữ cương thi vẫn như trước!
Lão đạo từng cảm khái, nếu bản thân mình có thể kiến lập cho mình một con cương thi giống Oanh Oanh thì tốt biết mấy, nhân sinh không còn gì tiếc nuối.
Luật sư An trào phúng lão, người thường nhặt được cô ấy, chắc chắn sẽ bị cô ấy ăn thịt uống máu, sau đó cô ấy sẽ nhàn nhã ngồi bên thi thể người đó xỉa răng.
- Meow!
- Hí!
- Tu!
Ba con yêu vật cùng lên tiếng ngăn cản.
Lúc trước bọn nó vẫn đứng bên cạnh nhìn, phòng ngừa ông lão chạy trốn.
Hiện tại khôi lỗi bản mạng cuối cùng của lão ta đã bị Oanh Oanh đánh chết, bản thân lão cũng gặp phải phản phệ, đương nhiên chạy không thoát. Thấy Oanh Oanh muốn giết người, nhưng bọn nó không dám trực tiếp lên chặn.
Chê cười.
Hiện tại cô gái này còn đang trong trạng thái cương thi bùng nổ.
Cho dù thân thể bổn tôn của chúng ở đây, có thể đỡ được một kích này hay không cũng khó mà nói trước được.
Nhưng nếu dùng trạng thái linh hồn thể mà gánh một kích này, kết cục trăm phần trăm là trực tiếp hồn phi phách tán.
- Ông!
Nắm tay bị Oanh Oanh nửa đường thu lại.
Cô ấy biết giữ lại lão già này sẽ càng có tác dụng với ông chủ hơn, có một vài chuyện còn cần moi ra từ trong miệng ông lão này.
Ngẩng đầu lên.
Oanh Oanh đang khắc chế phẫn nộ trong cơ thể mình.
Nói chính xác hơn.
Là cô ấy đang cưỡng ép áp chế bản tính cương thi vì phẫn nộ mà bị kích thích ra.
Từ từ.
Tóc trắng trên đầu cô ấy bắt đầu một lần nữa trở thành màu đen.
Khí tức lạnh lùng trên người cô ấy cũng bắt đầu từ từ rút đi.
Đôi mắt tĩnh mịch kia bắt đầu khôi phục sáng rỡ.
Thân thể cô ấy hơi run rẩy.
Âm rung nói:
- Anh anh anh.
- Thật tức giận ah.
- Người ta thực sự, thực sự, thực sự...
- Thật sự rất muốn đánh nổ mày!
... ... ...
Từ Nhạc đã chết.
Chết rất nhanh.
Thậm chí Châu Trạch còn lười nói nhảm nhiều với thằng này.
Nhưng từ sau khi Từ Nhạc chết.
Mảnh hắc ám này vẫn chưa tiêu tán.
Mộng.
Hình như vẫn còn đang tiếp tục.
Đúng vậy.
Châu Trạch vẫn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, điểm bắt đầu của giấc mộng này là gì, anh không rõ lắm, ngay cả điểm cuối giấc mộng nằm ở đâu, anh cũng không hiểu.
Thỉnh thoảng anh lại nhìn kinh thư đạo gia, nhưng thứ anh xem nhiều nhất vẫn là tiểu thuyết cổ đại, coi như sạc pin cho bản thân mình.
Trảm tam thi là gì, Châu Trạch không hiểu, cũng không nghĩ tới bản thân mình có thể bắt đầu một cách không giải thích được như vậy.
Nhưng nói thật.
Giấc mộng này.
Khá tốt.
Dường như mỗi khi mình giết đi một bản thân mình.
Mình lại có thể càng nhẹ nhõm hơn một chút.
Ý niệm trong đầu càng rộng rãi hơn.
Giống như đã tỉnh táo lại.
Không có tin tức tốt gì.
Nhưng mình lại cảm thấy vui vẻ, hài lòng một cách không giải thích được.
Cười ngây ngô.
- Ha ha, anh còn cảm thấy anh đang làm đúng sao?
Một giọng già nua truyền đến.
Bóng tối phía trước bắt đầu nhô lên.
Một người như đi ra từ trong bóng tối.
Lão ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, lưng hơi còng, râu tóc bạc trắng nhưng có thể chống lên một thân thể cường tráng.
Lão này tất cung tất kính, nhưng trong đôi mắt trong suốt, không mang theo chút nịnh nọt nào, thậm chí bạn còn có thể tưởng tượng ra, thực ra lão ta còn đang khinh bỉ bạn.
Phảng phất như vừa bịt mũi nhặt một viên gạch trong hầm cầu lên.
Nếu không phải bản thân cần dùng nó gấp để xây nhà.
Thật muốn ném nó vào trong hầm, để nó tiếp tục ngâm.
Châu Trạch không trả lời.
Anh không ngờ tới.
Vậy mà Bàn Sơn Viên kia cũng sẽ xuất hiện trong mộng của mình.
Rốt cuộc chủ đề của giấc "mộng" này là gì?
Lão quản gia thấy Châu Trạch không trả lời, tiếp tục hỏi:
- Trái tim kia ăn ngon sao?
Châu Trạch híp híp mắt.
Trước đây khi bản thân mình vừa trở thành quỷ sai, mình đã bị lão già này làm hôn mê một cách không giải thích được, sau khi tỉnh lại, anh ta mời bản thân mình ăn một bữa tiệc lớn.
Kết quả.
Thứ mình ăn là trái tim của chính mình.
Không nói đến bóng ma và chán ghét do tâm lý mang tới, trong suốt một đoạn thời gian sau đó, đau đớn do thỉnh thoảng "cơ tim tắc nghẽn" cũng đủ khiến Châu Trạch không lưu lại ấn tượng tốt gì với lão ta.
Nếu không có sự kiện ở Ba Làng, nhờ phúc của vị cựu chiến binh hấp hối sắp chết, có thể bản thân mình còn chưa tìm được trái tim của mình về.
Vừa gặp phải chuyện này, lại vuốt trái tim nói "đau nhức", không riêng gì phiền não, hơn nữa mình còn cảm thấy mình hơi già mồm cãi láo.
- Lão già kia.
Trong miệng Châu Trạch hộc ra ba chữ này.
- Ha ha.
Lão quản gia nở nụ cười.
Nói:
- Còn ghi thù?
Châu Trạch nhìn lão ta, gật đầu.
Nhận biết.
- Trong mắt anh, khỉ là súc sinh, không phải người, anh vì cứu người mà giết con khỉ, anh cảm thấy đó là đúng, nhưng sao anh chưa từng nghĩ, anh cũng không phải người, chỉ là một thứ quỷ gì đó không được thừa nhận mà thôi... ...
Lão quản gia lại bắt đầu thuyết giáo.
Châu Trạch nhớ rất rõ ràng.
Lần đầu gặp mặt cũng là lần cuối cùng gặp mặt.
Lão quản gia đứng ở bên lề đường chờ mình, sau đó lại một đường thì thầm với chính mình.
Hình như sau đó lão ta còn dùng tay xuyên thủng bộ ngực của mình.
- Rất nhiều chuyện không thể tính dựa theo lập trường của anh, giảng đạo lý không thể khiến mông trần trụi rồi giảng, nếu không, đạo lý sẽ không phải là đạo lý, sẽ biến thành xem mông người nào lớn hơn thì đạo lý của người đó càng lớn hơn... ...
Lão quản gia vẫn như cũ.
Một bên lẩm bẩm một bên đi về phía Châu Trạch.
Đợi đến khi lão ta tới gần.
Châu Trạch nhìn lão ta.
Mở miệng nói:
- Ông là ai?
- Ừm?
- Ông là ai?
- Ha ha.
- Ông là ai?
- Anh cũng biết.
- Tôi là ai?
- Ừm?
- Tôi là ai?
- Này...
- Chứng nhận trên tay tôi, thật xin lỗi, hiện tại tôi cũng không phát hiện ngoài việc lấy tờ giấy chứng nhận này ra ngoài dọa người, nó còn có điểm gì đặc biệt.
- ... - Lão quản gia.
- Nhưng ít ra nó cũng có thể chứng minh một chuyện, nếu giấy chứng nhận này nằm trên tay tôi, ông nhìn tôi vừa mắt cũng tốt, khó chịu cũng tốt.
- Tôi là ai?
- Anh...
- Tôi là chủ của anh.
- ... ... - Lão quản gia.
Im lặng.
Im lặng.
Im lặng.
- Anh xứng sao?
Lão quản gia hỏi ngược lại.
- Xứng hay không, tôi không thành vấn đề, tôi chỉ biết là tôi là chủ nhân của ông.
- Sau đó thì sao?
- Súc sinh cũng dám bất kính với chủ nhân của mình, phải làm sao bây giờ?
- Ừm?
- Nên tát.
Lòng bàn tay mở ra.
Một chiếc roi da xuất hiện trong lòng bàn tay của anh.
- Mày dám!
- Bốp!
Một roi quất tới.
Trên mặt lão quản gia xuất hiện một vết máu.
- Mày!
- Bốp!
Lại thêm một roi nữa.
Trên mặt lão quản gia đã bị đánh ra dấu "X".
Dưới da tróc thịt bong.
Vậy mà lại lộ ra lông tơ màu đen.
Một bộ nhe răng trợn mắt.
Như một con Hầu Tử đang tức giận.
- Bốp!
Lại một roi nữa.
Phù...
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy.
Mặc dù là mộng.
Nhưng quất lão già này.
Thật sự rất thoải mái!
- Bốp!
Lão quản gia không ngừng bị đánh, điên cuồng áp chế lửa giận, không dám phản kháng.
- Ông xem, trước đó tôi đã nói với ông nhưng ông không nghe, cứ không ngừng nói đạo lý nhân sinh.
- Hiện tại cho dù tôi quất ông như vậy, ông vẫn không dám phản kháng,
- Là vì trong lòng ông cũng biết ông có thân phận gì, mà tôi lại có thân phận gì.
- Cho nên.
- Ông thật là.
- Lâu quá không bị ăn đòn rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận