Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 230: Người hiềm nghi phạm tội Châu Trạch (1)

- Cho nên, hiện tại anh định xử lý như thế nào? Đến hiện tại còn chưa mua được cả dụng cụ sao?
- Lão đạo còn chưa trở lại.
- Vì sao lão già kia lại giày vò khốn khổ thế không biết? Sao anh không nói sớm cho tôi một chút, tôi đi kiếm một bộ tới cho anh. - Tiểu loli rất bất đắc dĩ nói.
Không mua được chẳng lẽ còn không thể trộm sao?
Dù sao thì cũng không cần máy móc hạng tốt gì, ông chủ Châu cũng không có dự định làm nghiên cứu hóa sinh gì đó, chỉ cần đột nhập vào phòng thí nghiệm hóa học của trường trung học phổ thông, lấy đi mấy thứ đó là quá đủ rồi.
- Cho nên anh định chế tác thành bộ dáng giống với bao con nhộng sao? - Tiểu loli chỉ chỉ bản thảo thiết kế Châu Trạch vẽ ra nói: - Anh biết làm sao?
- Độ khó cũng không lớn, quan trọng là ... chiết xuất trước sau đó lại áp súc sau, tốt nhất là có thể khiến nó kết tinh lại, nếu không sợ rằng nó không tiện để chúng ta mang ra ngoài hay sử dụng, hơn nữa còn phải loại bỏ sức ảnh hưởng của nó đối với người bình thường.
Tiểu loli gật đầu, dù sao thì cô bé cũng có chút không rõ ràng mấy thứ này, nhưng nếu Châu Trạch đã vỗ ngực bảo đảm công việc này có độ khó kỹ thuật không cao, chỉ cần có thiết bị nơi tay anh sẽ có thể làm ra được, cô bé cũng chỉ còn cách cam tâm tình nguyện chờ một chút nữa.
- Tôi đi đây, thật là thất vọng, vốn còn tưởng rằng tối nay có thể ra ngoài ăn bữa khuya nữa chứ…
- Chỗ tôi có nước ô mai chua, cô có thể mang đi một chút.
- Cái thứ đó là vì cần ăn cơm mới phải uống, căn bản là không thể khiến người ta hưởng thụ được vị ngon của đồ ăn, tôi không có hứng thú với nó, còn không bằng ngủ say một giấc để bản thân Vương Nhụy tự đi ra ăn cơm, tự đi ngủ buổi tối còn nhanh hơn.
Hai người một lớn một nhỏ từ trên tầng hai đi xuống.
Sau đó.
Châu Trạch ngây ngẩn cả người.
Bởi vì tầng một có tới một phần ba vị trí đã kín khách ngồi.
Châu Trạch có thể chỉ tay lên trời mà thề.
Từ ngày anh khai trương đến nay.
Cho tới tận bây giờ chưa bao giờ hiệu sách của anh có tỷ lệ người lấp kín chỗ cao tới như thế!
Lẽ nào trình độ cuộc sống của nhân dân Thông Thành thoáng cái đã bay cao, mà tiêu phí thấp nhất một trăm đồng kia cũng không thể ngăn cản bước chân của bọn họ?
Chẳng qua, rất nhanh, Châu Trạch cùng tiểu loli lại đồng thời dừng bước.
Trong số đám người đang ngồi trong tiệm sách có chừng hai ba người có thể mang đến chút áp lực cho Châu Trạch cùng tiểu loli, phảng phất như trên người hai người ấy mang theo ánh sáng mà hai người không thể nhìn thẳng được, nói chung là có chút chói mắt.
Hoặc cũng có thể đám người kia là dân liều mạng, hoặc cũng có thể là mấy loại người lăn lộn ở đường khẩu các kiểu, hơn nữa còn là người đã từng nhìn thấy chém chém giết giết hoặc tự thân tham gia vào trận chém giết đó, nếu không phải, thì chỉ có thể là cảnh sát.
Khả năng đầu tiên có vẻ không lớn lắm, ông chủ Châu còn chưa cho rằng bản thân mình đã làm ra chuyện lớn gì đáng để đám người xã hội đen chạy tới nơi này ngồi. Hơn nữa nhìn nguyên một đám bọn họ làm bộ như đang uống thứ gì hay đọc sách gì đó, trên thực tế lại vẫn luôn chú ý tình huống bốn phía, rốt cuộc nghề nghiệp của bọn họ là gì, đã được miêu tả sinh động.
- Anh phạm phải tội gì sao? - Tiểu loli thấp giọng hỏi Châu Trạch.
- Không có. - Châu Trạch nhỏ giọng đáp lại.
Ông chủ Châu tự cho rằng mấy hành động gần đây của mình không đến mức đưa tới sự chú ý của cảnh sát mới đúng, cho dù thỉnh thoảng bóng có lăn tới sát mép bàn, anh cũng sẽ để người của phòng đọc sách đốt chút tiền âm phủ, từ đó phiền phức cũng trôi qua.
Chẳng lẽ là hai cô gái bị mình hù dọa lúc sáng nay có bối cảnh gì sao?
Ngẫm lại, Châu Trạch lại cảm thấy không thể giải thích thông được. Thứ nhất là có lẽ hai cô gái kia còn chẳng có dũng khí đến báo thù bản thân mình, thứ hai là cho dù hai cô ấy trả thù cũng không tới mức phải bày ra chiến trận này chứ, đúng không? Còn nữa, sau khi hai cô gái đó đi anh còn bảo Deadpool đốt chút tiền giấy rồi.
Ông chủ Châu luôn luôn không thích phiền toái tới nhất.
- Cô lên trên tầng mang theo vò rượu rời đi trước đi. - Châu Trạch nói.
Tiểu loli gật đầu, xoay người đi thẳng lên tầng.
Châu Trạch lại ném cho Deadpool đang ngồi yên bên cạnh một ánh mắt, ra hiệu cho anh ta cũng đi lên theo tiểu loli rời khỏi nơi này.
Bạch Oanh Oanh còn đang ở bên trong chào hỏi khách khứa xem bọn họ muốn dùng gì, Châu Trạch đi qua, nửa nằm xuống trên vị trí mà mình yêu thích, cầm lấy tờ báo trên bàn tùy ý lật xem.
Bạch Oanh Oanh bưng cà phê đi tới trước mặt Châu Trạch.
- Đi lên tầng, sau đó rời đi. - Châu Trạch lên tiếng nói.
- Bọn họ là... - Bạch Oanh Oanh đã sớm nhìn ra đám người này không được bình thường, lúc trước cô bé đã nói bên ngoài có người vẫn đang nhìn chằm chằm nơi này, hiện tại đám người ấy đã biến thành khách hàng đường hoàng vào tiệm.
Thân phận của Bạch Oanh Oanh là do Hứa Thanh Lãng hỗ trợ giải quyết, cái thân phận này không thể chịu nổi chuyện kiểm chứng.
Đợi khi Bạch Oanh Oanh cũng lên tầng rồi, Châu Trạch mới không còn gì phải lo lắng nữa.
Thật ra, đối với Châu Trạch, trong tiệm sách thứ không thể thấy được ánh sáng nhất ngược lại chính là người.
Tỷ như thân phận của Bạch Oanh Oanh, dù sao thì mình cũng không thể giải thích với cảnh sát rằng đây là người trong thời kỳ Hàm Phong triều đại nhà Thanh được, đúng không?
Hay hoặc giả là Deadpool, chỉ cần búng áo khoác của anh ta ra, tiếp đó nên giải thích như thế nào đây?
Châu Trạch vốn còn lo lắng chuyện mình nói mấy người Bạch Oanh Oanh đi trước sẽ khiến đám cảnh sát đang ngồi ở chỗ kia cảnh giác, nhưng rất hiển nhiên Châu Trạch suy nghĩ nhiều, tình hình hoàn toàn ngược lại, sau khi tiểu loli cùng Bạch Oanh Oanh lên tầng, trái lại đám cảnh sát ở đây lại thở dài một hơi nhẹ nhõm, bọn họ chỉ sợ Châu Trạch sẽ giữ hai người đó lại làm con tin.
Hứa Thanh Lãng đưa rượu cocktail tới bàn cuối cùng xong, khi anh ta đi lướt qua người Châu Trạch, có chút tò mò mà đưa mắt liếc nhìn Châu Trạch một cái, ý cậu ta chính là đám người kia đang làm gì vậy?
Châu Trạch nhún vai.
Hỏi tôi cái quỷ.
Tôi cũng không biết.
Nhưng dường như ông chủ Châu đã nghĩ tới điều gì đó, nhắc nhở Hứa Thanh Lãng một câu:
- Kêu bọn họ tính tiền trước đi.
Hứa Thanh Lãng nghe xong cũng cảm thấy rất có đạo lý, hiếm khi có nhiều người coi tiền như rác tới đây như vậy, cứ thanh toán trước đi rồi lại nói. Quan trọng nhất là ngộ nhỡ đợi lát nữa bỗng nhiên đám sếp này biến hình, giống hệt như Khang Hi cải trang vi hành vậy, đến lúc đó cho dù có muốn lấy tiền cũng không tiện.
Lão Hứa đi thu tiền, cứ thu từng bàn từng bàn một.
Không ngờ đám cảnh sát này thực sự trả tiền, hẳn là bọn họ không tiện hiện rõ thân phận ngay lúc người ta tới tính tiền như thế này.
Đợi khi Hứa Thanh Lãng thu xong hết rồi, lại cất số tiền đó vào ngăn kéo của quầy bar.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thu được tiền là tốt rồi.
Kế tiếp.
Bắt đầu tới các người biểu diễn.
Nhưng Châu Trạch chờ, rồi lại chờ, không ngờ đám cảnh sát này vẫn lẳng lặng ngồi yên, người thì uống cà phê người thì uống cocktail, không ai đứng lên đi tới trước mặt Châu Trạch lộ rõ thân phận.
Điều này khiến ông chủ Châu cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Có lên hay không nói rõ một lời đi.
Ông chủ Châu đứng lên đi tới cửa phòng sách, đẩy cửa phòng đọc sách ra.
Cho dù tới lúc này rồi, nhưng đám cảnh sát trong phòng vẫn không đứng lên như trước.
Rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?
Châu Trạch cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Theo bản năng đi về phía trước hai bước.
Sau đó đúng lúc này, người qua đường hai bên cửa phòng đọc sách bỗng nhiên vọt lên, mỗi người một tay đè bả vai Châu Trạch lại, muốn khống chế Châu Trạch.
Dưới sự kích thích, thiếu chút nữa Châu Trạch không khống chế nổi hiện áo giáp hoặc móng tay của mình ra, anh chỉ còn cách cố gắng không ngừng hít sâu để bình phục tâm tình, phối hợp với động tác của hai cảnh sát thường phục. Thậm chí anh còn chủ động đặt hai tay ra sau lưng để đối phương dễ dàng đeo còng tay cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận