Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 709: Nổ! (1)

Từ sau khi Doanh Câu ngã xuống, lấy phương thức này lẩn trốn và chậm rãi khôi phục thời kỳ này, không biết bao nhiêu “Chó giữ nhà” ra đời.
Phần lớn chó giữ nhà đều không có duyên biết được trong cơ thể mình lại có một đại sát khí như vậy, mãi cho đến sau khi mình chết mới được Doanh Câu tiện tay để lại dấu ấn ý thức, giống như say mê làm việc thu thập mô hình.
Nhưng mà, Doanh Câu làm thành cao cấp hơn.
Nhưng cũng có vài “Chó giữ nhà” đặc thù, có thể dòm trộm bồng lai.
Lý Tú Thành xem như miễn cưỡng là một người, có thể sau khi chinh chiến sa trường, trên người tự nhiên mang theo sát khí, dần dần cũng sinh ra một chút biến hóa, ví dụ như ông từng nói cho Bạch phu nhân, khi mình nằm mơ lại luôn có thể mơ thấy một người đàn ông ngồi trên vương tọa bằng xương trắng.
Dĩ nhiên.
Đây là “Thần giao” mơ hồ.
Lấy tư thái cao ngạo lạnh nhạt của Doanh Câu.
“Chó giữ nhà” trong miệng anh ta.
Cũng không phải giống với phụ nữ gọi đàn ông như “Ma quỷ” là cục cưng.
Doanh Câu thật sự coi nhiều đời người này.
Là chó.
Cũng bởi vậy.
Khi Lý Tú Thành từ vị trí “Trung Vương” trung nghĩa muôn đời cây cột trụ trời của Thái Bình Thiên Quốc ngã xuống.
Doanh Câu lại không hề nhúc nhích chút nào ngay từ đầu.
Nhìn ông ta lên lầu cao, nhìn ông ta mời tiệc khách khứa, lại nhìn ông ta lầu cao sụp đổ.
Có thể có rất nhiều nguyên nhân khác, ví dụ như chuyện dương gian, không tiện nhúng tay quá mức, bằng không dễ dàng bại lộ bản thân, quá khứ tương lai, cho dù là huyền đạo hay là người trong âm ty địa ngục cũng không dám tham dự vào chiều hướng của dương gian, bằng không bản thân phải chết.
Nhưng mà, đây cũng chỉ là một phần nguyên nhân trong đó mà thôi, nguyên nhân quan trọng nhất, khả năng vẫn là Doanh Câu luôn không muốn.
Một con chó giữ nhà chết đi mà thôi.
Đổi con khác.
Chút chuyện nhỏ bao lớn chứ.
Chó giữ nhà nhiều hơn, luôn có trường hợp đặc biệt sẽ trổ hết tài năng, Châu Trạch đã rõ ràng, bản thân cũng không phải là người đầu tiên.
Bằng không thân thể không trọn vẹn trong viện nghiên cứu dưới đất của người Nhật Bản năm đó nên giải thích như thế nào?
Nhất định vì trước đó, có một người làm “Chó giữ nhà” giống như mình, cũng có thể mượn ra được lực lượng của Doanh Câu, vả lại khiến cho thân thể mình nhận lấy cảm nhiễm sát khí cương thi của Doanh Câu, biến thành cương thi.
Sau đó thân thể này bị người Nhật Bản phát hiện, coi là bảo bối mang đi nghiên cứu, hy vọng nhận được lực lượng đặc thù.
Chiến tranh thế giới thứ hai, dường như cũng mang theo cố chấp tự nhiên này, chấp niệm đối với huyết thống và giống người khiến người hiện đại không cách nào hiểu được.
Nhưng mà, cho dù tính cả trường hợp đặc biệt này.
Ông chủ Châu cũng tuyệt đối là một trong những “Chó giữ nhà” các đời.
Được sủng ái nhất.
Cũng không phải lương tâm Doanh Câu cảm thấy, lớn tuổi, biến thành hiền lành, hiểu được trân trọng động vật nhỏ, mà bởi vì một loạt cơ duyên xảo hợp.
“Chứng nhận quỷ sai” của Thái Sơn Phủ Quân là cơ hội lớn nhất trong đó!
Có lẽ.
Một ngày nào đó.
Doanh Câu hắt xì một cái.
Hơi lặng đi.
Phát hiện chó nhà mình không biết ngậm từ đâu đến một cục xương vàng!
Dĩ nhiên.
Một loạt đủ loại ngoài ý muốn ngay từ đầu cũng khiến cho quan hệ của hai người bắt đầu càng ngày càng chặt chẽ, trước khi đi, tuy rằng Châu Trạch có thể bị động sử dụng lực lượng của Doanh Câu, lại không thể biết được trong cơ thể mình còn có một vị khác.
Từ làm mai.
Đến dạm ngõ.
Rồi lập tức hạ sính lễ.
Tiếp theo nữa mở tiệc mời khách.
Động phòng hoa chúc.
Xâm nhập từng bước một, hiểu rõ từng bước một.
Trong này, tự nhiên cũng vì nguyên nhân có phẩm tính hợp nhau đi.
Cho dù Doanh Câu vẫn luôn rất không vừa lòng với tâm tính của cá mặn ông chủ Châu luôn không muốn phát triển này.
Nhưng bản thân anh.
Bởi vì lúc trước lười nhác thích ngủ mà bị Giải Trĩ đuổi tới địa ngục cảnh cáo.
Nhưng mà năm đó anh quá mạnh mẽ.
Đã trực tiếp hành hung Giải Trĩ một trận.
Châu Trạch là một thành viên trong “Chó giữ nhà” đông đảo.
Nhưng Châu Trạch là một tên đặc thù nhất.
Muốn người ta có vài phần kính trọng, đầu tiên bạn phải có vốn liếng này, được đến tư cách người ta để ý vả lại nguyện ý nhìn bạn!
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng gầm rú vĩ đại truyền đến.
Chứng nhận quỷ sai tản ra ánh sáng màu lam.
Không ngừng trôi nổi trước mặt Châu Trạch.
Thái sơn phía trên che khuất mặt trời.
Hạ thẳng xuống!
Thái sơn định, thiên hạ bình!
Sắc mặt của Lý Tú Thành cũng trở nên rất khó coi.
Nhưng Châu Trạch không nhìn lâu quá.
Bởi vì hai người cùng với một đống cây cột bằng đồng thau dày đặc đều cùng bị thái sơn nguy nga trấn áp thẳng xuống!
“Rắc rắc!”
Kể cả ngăn cách màu đen cứng rắn vô cùng mà Sát bút đều không thể đâm thủng cũng bắt đầu nứt nẻ.
Tuy rằng đúng là ngăn cản được một lúc.
Cuối cùng vẫn hỏng mất.
Cây cột bằng đồng thau cũng bắt đầu sụp đổ, núi long đất lở, đây mới thật sự là núi long đất lở!
“Rầm!”
Bụi bặm rơi đầy.
Có lẽ.
Có thể lúc trước Châu Trạch bị chìm xuống biển lớn cùng với bóng dáng một ai đó ở dưới chỗ sâu biển lớn.
Cũng đều bị một tia ý thức của thái sơn này trấn áp xuống đi!
Châu Trạch không biết thế gian thái bình hay không.
Ít nhất.
Trong linh hồn mình.
Cuối cùng thanh tĩnh.
Khi mở mắt ra.
Châu Trạch phát hiện mình đang nằm trên đỉnh thái sơn.
Thái sơn này.
Không có gì khác với thái sơn đã nhìn thấy khi ở trong địa ngục cùng với Doanh Câu.
Khác biệt duy nhất chính là ngọn thái sơn trong địa ngục kia, bị Tạng Vương Bồ Tát chém một đoạn nhỏ trên đầu, xây một ngôi miếu nhỏ, mà trong đó chỉ có tùng bách trúc xanh mọc lên như rừng, một chiếc bàn đá một chiếc ghế đá, rất thanh tịnh.
Châu Trạch thất tha thất thểu đứng lên.
Chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân rất đau, hơn nữa vô cùng mệt rã rời, biết được đây là nguyên nhân bản thân tiêu hao quá lớn.
Thật ra.
Chuyến đi địa ngục, bản thân lại từ chỗ cầu Nại Hà đi ra hoàn dương, về cấp bậc linh hồn đã có tăng trưởng thêm một bước, nếu không có nguyên nhân này, bản thân đã sớm mệt gục xuống rồi.
Đi đến bên cạnh ghế đá.
Châu Trạch ngắm nhìn bốn phía.
Nhớ đến bé trai trong hang động trước kia.
Từng nằm mơ gặp một người đàn ông áo trắng, bên người có một con khỉ con bưng rượu.
Chính là ở trong này.
Nhưng không gặp lại nữa.
Châu Trạch rõ ràng.
Sở dĩ Doanh Câu có “Vài phần kính trọng” mình.
Chứng nhận quỷ sai của Thái Sơn phủ quân, tuyệt đối là nhân tố quan trọng.
Con người mà, chính là như vậy, thứ trong nhà mình vốn không là gì, nhưng nếu người ngoài đột nhiên nhớ thương đến, bản thân cũng lập tức bắt đầu thấy hiếm lạ theo.
Do dự một lát.
Châu Trạch dựa vào ghế đá.
Xoay người.
Ngồi lên.
Mông vừa đặt lên trên.
Châu Trạch chỉ cảm thấy thân thể run lên.
Đột nhiên trợn mắt.
Ngồi thẳng người lên.
Mới phát hiện bản thân đang nằm trên quầy bar ở hiệu sách.
Đây là.
Đã trở lại rồi.
“Phù... ...”
Châu Trạch thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Shh... ...”
Đau quá.
Châu Trạch cúi đầu, nhìn thoáng qua.
Phát hiện chỗ ngực mình.
Có năm lỗ máu.
Nhìn thấy ghê người.
Ngẩng đầu.
Nhìn Bạch Oanh Oanh và cô bé ngăm đen đứng bên cạnh mình.
Khiến Châu Trạch hơi ngoài ý muốn chính là.
Oanh Oanh đang có vẻ mặt cảnh giác nhìn mình.
- Oanh Oanh?
- Hở... ...
Oanh Oanh hơi sửng sốt.
Cô còn tưởng rằng Trung Vương lại tỉnh.
Nhưng hiện giờ cảm thấy không đúng, lập tức hỏi:
- Anh là Lý Tú Thành hay là ông chủ nhà tôi?
Châu Trạch che ngực, đang đau đớn, nghe vậy, hơi buồn cười, nhưng vẫn nói:
- Oanh Oanh à.
- Hả?
- Ngoan, kêu một tiếng.
- A a a...
Sau khi biết là ông chủ, Oanh Oanh lập tức nhào tới, ôm chặt lấy Châu Trạch ở trên quầy bar.
Giống như dùng sức quá mạnh.
Châu Trạch chỉ thấy năm lỗ máu dường như đã kết vảy ở trên ngực mình lại bị nứt ra.
Năm dòng máu.
Bắn ra máu tươi.
“Chíu! Chíu! Chíu! Chíu! Chíu!”
... ... ...
- Tôi là thái sơn bên cạnh.
- Dây mây nắm được tình yêu hãy nghe tôi nói nè ~
- Em là báu vật xinh đẹp.
- Nắm tay tôi đi lưu lạc thiên nhai nha ~
Lão đạo vừa lái xe vừa hát.
Ông vốn là người dẫn đầu xu hướng.
Lúc trước khi làm phát thanh viên, cũng rất được hoan nghênh, cũng rất có danh tiếng trong hội, Khai ca và Phát tỷ lúc trước đều là bạn tốt của ông.
(*) Khai ca: Lu Benwei - tuyển thủ game chuyên nghiệp LOL, Phát tỷ: Chen Yifa - nữ streamer cực kỳ nổi tiếng trên nền tảng Douyu ở Trung Quốc.
- Ông sẽ không lo lắng sao?
Câu Tân hơi tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận