Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 644: Địa ngục, ta đã trở về! (1)

Bình Đẳng Vương Lục chậm rãi nhắm mắt lại.
Thân thể anh ta bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Anh ta bị Đại Trường Thu khóa lại, mất đi phần lớn lực phản kháng, hơn nữa, lúc này anh ta gần như là nỏ hết đà, cũng thực còn đường nào để phản kháng.
Nhưng anh ta là Bình Đẳng Vương, là một trong Thập Điện Diêm La.
Cho dù đã tới nông nỗi này.
Muốn chết.
Vẫn không người nào có thể cản trở anh ta!
Châu Trạch cũng lặng lẽ nhắm mắt lại.
Giao quyền chủ động khống chế thân thể ra.
Sau đó.
Một luồng ý thức khác phủ xuống, lặng yên không phát ra chút khí tức hoàn thành màn thay đổi chủ khách, không dẫn tới bất kỳ gợn sóng gì.
Cách đó không xa.
"Lão thấp khớp" Đại Trường Thu vẫn còn tiếp tục lề mà lề mề đi tới.
Tốt.
Tốt.
Tốt.
Trong lòng Đại Trường Thu hô.
Điều duy nhất khiến anh ta có chút bất ngờ là, thân thể Bình Đẳng Vương bắt đầu tản ra quang mang, điểm này, khiến anh ta có chút nghĩ không thông.
Nhưng rất nhanh anh ta đã lại nghĩ thông suốt.
Trong Thập Điện Diêm La.
Không phải người nào cũng là người ý chí kiên định!
Có thể trong mắt người ở thế giới bên ngoài.
Thập Điện Diêm La vốn là người phát ngôn của Địa Tạng Vương Bồ Tát – kẻ thống trị âm ty trên danh nghĩa.
Nhưng sự thực vốn không phải như thế.
Năm đó, một đời Thái Sơn phủ quân cuối cùng bị Địa Tạng Vương Bồ Tát đầu độc sau đó mất tích không thấy tăm hơi, trật tự ở địa ngục bắt đầu lâm vào tình trạng tan vỡ, Thập Điện Diêm La vùng dậy, trên một mức độ nào đó, bọn họ thực sự đã đạt thành hợp tác với Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Hơn nữa.
Ngay từ đầu, thật ra bản thân Thập Điện Diêm La cũng là người cầm quyền, là tầng lớp cấp cao trong hệ thống thống trị địa ngục của Thái Sơn phủ quân.
Tuy nói quả thật bên trong có người hai mặt, vì thu được địa vị cao mà cuối cùng “bán chủ cầu vinh”.
Nhưng cũng không phải không có người không muốn nhìn thấy trật tự âm ty tan vỡ, khiến toàn bộ địa ngục triệt để hỏng mất.
Bình Đẳng Vương cũng là đại biểu trong đó.
Cũng bởi vậy.
Sau khi Thập Thường Thị chậm rãi quật khởi và hiện rõ.
Không ít Thập Điện Diêm La lựa chọn im lặng.
Thậm chí cũng đã làm xong chuẩn bị tâm lý.
Đơn giản là một trật tự mới thay thế trật tự cũ.
Băm đó, cũng không phải bọn họ chưa từng trải qua.
Một cái ghế, đã ngồi mấy nghìn năm, hiện tại đổi chỗ, bọn họ vẫn nguyện ý, hơn nữa nếu chỉ là đổi một vài vị trí bên dưới, không phải cả sân khấu bị đánh rơi, cũng không phải không thể tiếp nhận.
Nhưng mấy Diêm La lấy Bình Đẳng Vương cầm đầu lại không còn vẻ ăn ý như mấy nghìn năm trước, cũng không ngầm thừa nhận loại "diễn biến hòa bình" do Địa Tạng Vương Bồ Tát thao túng.
Thật ra.
Nếu vẻn vẹn chỉ là tham luyến quyền vị.
Trước đây Bình Đẳng Vương đã không lựa chọn trách nhiệm trấn áp Phong Đô quỷ thành và chưởng khống hình phạt.
Nghe thì uy phong.
Trên thực tế lại là chuyện làm mệt nhất mà không đạt được lợi ích nhất.
Cửu điện bị tàn sát.
Vốn là một hồi hành động "chỉ trích".
Cũng là lần đầu tiên Thập Thường Thị và Thập Điện Diêm La va chạm, rút đi một cái gai, có thể khiến mấy người vốn không cam lòng khác âm thầm sợ hãi, cũng có thể khiến đám người vốn nước chảy bèo trôi sẽ càng thêm nhận mệnh.
60 năm.
Là thời hạn cuối cùng trong ước định giữa Địa Tạng Vương Bồ Tát và Đại Trường Thu.
Chỉ là.
Sóng gió này.
Lại sẽ không thực sự đợi tới một giáp sau mới đến.
- Anh chuẩn bị xong chưa?
Bình Đẳng Vương Lục mở miệng nói.
Châu Trạch không mở mắt.
Chỉ hơi có chút phiền lụy thúc giục:
- Anh... ... Thả... ... Đến... ...
Bình Đẳng Vương bật cười lớn.
Không nói quá nhiều.
Cũng không cất lời thơ hay tuyên ngôn gì đó trước khi chết.
Anh ta vốn là vật hi sinh trong đấu tranh chính trị.
Cũng là người thua trong sóng triều chính trị.
Lẻ loi một mình.
Về tới đây.
Chỉ vì báo thù cho từ trên xuống dưới trong cửu điện của mình.
Nhưng cuối cùng vẫn là thất bại.
Trong tràng sóng triều này.
Anh ta không thể ngăn cơn sóng dữ, ngay cả chiếc thuyền của mình cũng bị ném đi.
Anh ta đã không biết nên lưu lại lời gì.
Cũng không muốn đắp nặn hình tượng mình trở nên bi tráng tới cỡ nào.
Đến trước mắt.
Chỉ còn lại một câu sau cùng:
- Anh, thực sự có thể?
- Lại... ... Xem... ... Đi... ...
Nếu không phải nể tình Bình Đẳng Vương Lục đang tự động tiêu tán.
Chẳng khác gì tự phân giải bản thân thành từng miếng, tương đương với tự mình nấu xong bản thân mình sau đó đưa đến trước mặt Châu Trạch, giảm đi một loạt phiền não cho Châu Trạch, anh ta cũng không cần tốn tinh lực đi trấn áp và phân hóa.
Doanh câu đã sớm tát xuống một tát.
Chửi một câu:
Lải nhải con mẹ mày.
Mày có phiền không?
Trước đây vì chọn đá kê chân cho vương tọa của mình.
Đám đá kê chân kia còn chẳng phiền lụy gì tao!
- Tôi đây, lại xem!
Thân hình Bình Đẳng Vương hoàn toàn tiêu tán.
Xiềng xích rơi trên mặt đất.
Chuông tang.
Bỗng nhiên vang lên!
Trong lòng Đại Trường Thu thầm vui vẻ.
Từ hôm nay trở đi.
Địa ngục không còn Bình Đẳng Vương!
Cho dù bên ngoài, Lục phán đã dọn ra một đạo nhân mã, một lần nữa đắp xây bảng hiệu cửu điện.
Nhưng loại thêm ít mặt mũi này.
Không nói tới Thập Thường Thị bọn họ.
Cho dù là tầng lớp trung hạ của địa ngục.
Cũng không thế nào thừa nhận!
- Có thể kết thúc.
Đại Trường Thu vỗ con mèo mun lớn bên người.
Anh ta sẽ không chờ thực lực, thương thế của Châu Trạch khôi phục một chút rồi mới ra tay.
Hơn nữa, học ai không tốt, sao có thể đi học tên Tống Tương Công kia?
Anh ta là hoạn quan.
Vốn không có màn biểu diễn đạo đức đầy xúc cảm của chính nhân quân tử.
- Lên!
Đại Trường Thu vừa quát xong.
Mèo mun lớn vẫy vẫy đuôi, không phản ứng lại anh ta.
Đại Trường Thu hơi xấu hổ.
Có phần tao đang trang bức nhưng mày lại hủy đi đài của tao.
Lập tức.
Đại Trường Thu phẫn nộ quát một tiếng.
Vẻ mặt nghiêm túc nhìn con mèo mun lớn bên người.
- Tổ tông, nô tài xin ngài lên trước!
- Meow!
Mèo mun lớn động.
Giống như một cơn lốc màu đen cực lớn.
Trực tiếp vọt về phía trước.
Loại uy thế này.
Thật khủng bố.
Phải biết rằng, thân hình nó còn lớn hơn nhiều so với tòa cung điện này!
Quang mang do thân thể Bình Đẳng Vương Lục huyễn hóa ra phiêu tán về phía Châu Trạch.
Châu Trạch hé miệng.
Một ngụm nuốt trọn luồng sáng này!
Trong một mảng tối.
Một bên.
Châu Trạch đang đứng.
Một bên.
Lại là người để trần nửa thân trên, giống Châu Trạch như đúc.
Sau đó.
Lại huyễn hóa ra hư ảnh Bình Đẳng Vương Lục.
Sau khi Bình Đẳng Vương Lục đi vào.
Nhìn thấy người đàn ông để trần nửa thân trên kia.
Anh ta đầu tiên là cả kinh.
Ngay sau đó nghiêm nghị.
Cuối cùng.
Phát ra một tiếng cười to.
Sau đó.
Anh ta cúi người mà bái.
Hành đại lễ!
Châu Trạch hơi xấu hổ, dường như nơi đây không có chỗ cho chính mình nói chuyện, hơn nữa người ta cũng không phải đang bái bản thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận