Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1749: Bình Đẳng Vương An (thượng) (1)

Một cái lò than nhỏ đang cháy, ở bên trên là nước.
Thúy Hoa đứng ở bên cạnh cái bàn đá, bày thớt, đang cắt dưa muối.
Dưa muối mà Thúy Hoa ủ, rất kỳ quái, bạn vẫn ăn hằng ngày, thực sự là chán ngán đến chịu không nổi, nhưng thỉnh thoảng có một hai ba ngày không ăn miếng nào, thật sự là nhớ đến hoảng hốt.
- Tứ gia, ngày hôm nay nô tỳ lại gặp phải nhà đối diện rồi, thằng nhóc đó, thế nhưng đã nói không ít lời khó nghe với nữ tỳ đấy.
- Cô tức giận sao?
- Tức giận chứ.
Ngược lại thì Thúy Hoa không che giấu một chút nào, ở trước mặt Tứ gia, cô ta mãi mãi đều là muốn nói gì thì cứ việc nói thứ đó.
- Tứ gia, thằng nhóc đó nói Tứ gia anh hết hơi rồi, còn nói gì đó, cái gì mà cõi đời này con cóc ba chân thì khó tìm, nhưng quỷ dáng dấp đẹp mặt, khắp nơi đều có.
- Nói Tứ gia anh giả vờ thanh cao, sự lạnh nhạt ngày hôm nay, là anh đáng đời.
Thật ra thì, thật sự là Phùng Tứ chưa thể nói đến mức bị lạnh nhạt được.
Ngày đó, khi đám thường thị đến Thái Sơn lúc trước, anh ta còn ở bên cạnh che dù giúp đám thường thị mà.
Chẳng qua là, so với đám người cùng nhau ra mắt từ khi “tuyển người đẹp” trước đó, quả thật là anh ta đã mất màu hơn nhiều, phải biết là, những người đó, từng người đều đã sớm có thêm một cái đai màu lam trên người rồi, đều đã đảm nhận chức vị người đứng đầu ở những nơi có nhiệm vụ quan trọng rồi.
So sánh với bọn họ một phen, khởi đầu của Phùng Tứ thì giống nhau, nhưng lộ tuyến phát triển, đúng thật là đã rơi xuống rất nhiều.
Nhìn như vẫn có thể tiếp tục đi ở bên cạnh đám thường thị, cũng coi là “cận thần của thiên tử”, nhưng gương mặt có xinh đẹp hơn nữa, nhìn lâu cũng sẽ chán, cuối cùng, cũng phải nhân lúc nhiệt huyết sức lực vần còn, gấp rút bắt được một vài thứ gì đó có thể để cho bản thân an thân gửi phận.
- Cứ mặc kệ bọn họ đi.
Phùng Tứ nhìn rất thoáng.
Lúc này.
Tòa phủ đệ ở bên trên, chín luồng lưu quang cực nhanh, hẳn là đến chỗ đại điện nơi đám thường thị ở.
Thúy Hoa hơi cong eo.
Ngẩng đầu lên.
Chỉ chín luồng lưu quang ở bên trên kia:
- Phi!
Phùng Tứ thì lật ra quyển sách trên tay, tiếp tục tùy ý lật xem.
- Tứ gia, anh không đi sao?
- Sao vậy, thích Tứ gia nhà cô cứ bán mặt kiếm sống như vậy sao?
- Không phải vậy, chỉ là cảm thấy rõ ràng dáng vẻ của Tứ gia đẹp mắt như vậy, lại…
- Cứ để bọn họ đi đi.
Nhìn dáng vẻ, hẳn là đám thường thị phải ra ngoài rồi, theo lý thuyết, ở bên cạnh mỗi một thường thị, đều sẽ có một người hầu hạ phụ trách che dù, ngay khoảng thời gian trước, Phùng Tứ vẫn có tư cách này, nhưng hôm nay, cho thấy rõ ràng là chín người kia đồng thời liên hợp lại, gạt anh ta ra ngoài.
- Tứ gia, ăn miến hay là mì sợi đây?
- Mì sợi đi, đừng nấu quá nhừ.
- Tôi hiểu được, Tứ gia.
Rất nhanh.
Hai chén dưa muối được bưng lên.
Chủ tớ hai người mặt đối mặt ngồi, đồng thời cầm đũa lên, “sì sụp” mà ăn.
- Ồ, đang ăn sao?
Một giọng nói, truyền tới từ sâu trong phủ đệ.
Phùng Tứ tiếp tục ăn mì trong chén ở trước mặt mình, không để ý đến.
Thúy Hoa thì đã buông đũa trong tay xuống, đứng lên, mắng về phía bóng người kia:
- Không hỏi mà vào, chính là kẻ gian!
Người đến có một cặp mắt phượng, trên người lưu chuyển một loại khí tức mị hoặc, khí chất cực kì nữ, có thể coi như tiêu chuẩn của hình mẫu tiểu thịt tươi, thậm chí khí tức thiên nữ của người đó, khiến cho đám tiểu thịt tươi kia đều không theo kịp.
- A, cũng chỉ có Phùng Tứ anh, mới có thể nuôi ra được một tiện tỳ không biết trời cao đất rộng như vậy.
Phùng Tứ giống như không nghe thấy, tiếp tục ăn mì của mình.
- Tôi nói này, cũng đã đến lúc này rồi, Phùng Tứ anh còn có tâm tình tiếp tục ăn cơm sao?
Phùng Tứ tiếp tục không để ý tới, bưng chén mì lên, bắt đầu uống nước canh.
Canh là canh nguyên chất, đã thấm vị của dưa cải muối, khi uống, sung sướng, đã ghiền.
- Ha ha, xem ra thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, Phùng Tứ, chứng cứ anh ăn cây táo rào cây sung, đã bị tôi tìm được, nhất là trong mấy tháng gần đây, anh thế nhưng đã nhiều lần truyền tin tức đến dương gian nha.
Phùng Tứ đặt chén mì xuống.
Nhìn lên người ở trước mặt.
Nói:
- Cũng không phải là chỉ có một mình tôi truyền tin tức.
- Chuyện này, tôi lại không biết được, thế nhưng tôi rất tò mò, đợi sau khi những thường thị đại nhân nhìn thấy chứng cứ ở trong tay tôi, anh đoán xem thử bọn họ sẽ có cảm giác gì?
Thúy Hoa đứng ở bên cạnh, vừa tức vừa gấp.
Phùng Tứ thì lại không nhanh không chậm mà cầm lấy khăn lông ở bên cạnh lên, lau miệng.
- Tôi cũng rất tò mò, Phùng Tứ, anh nói xem, những người ở bên dưới kia, vì để sau này dễ dàng lăn lộn cùng nhau, lại tụ thành một nhóm, phối hợp với nhau một phen, cũng coi như xong đi.
- Anh đấy, cũng coi là một trong nhóm người được đám thường thị lựa chọn, cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào, chỉ cần phí chút tâm tư ôm chặt bắp đùi của đám thường thị là được rồi.
- Cần gì phải, làm loại ra loại chuyện cấm kỵ như thế này chứ?
- Chẳng lẽ, trong hai giới âm dương này, còn có thể tìm được núi dựa lớn hơn những thường thị nữa sao?
- Nếu như tôi nói là có, có phải là anh cũng muốn đi sang hay không? - Phùng Tứ cười nói.
Người vừa tới lắc đầu một cái:
- Lòng tham chưa đủ rắn nuốt voi, xin lỗi, trong nhóm người này, mỗi củ cà rốt một cái hố*, đối với tôi mà nói, có thể nhổ được một người thì cứ nhổ một người trước đi.
(*tương tự như câu “mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”)
Phùng Tứ gật đầu một cái:
- Được rồi.
- Tôi cho là, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh ảnh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ với tôi.
- Xin lỗi, khiến cho anh thất vọng rồi.
Người vừa tới làm bộ muốn đi, nhưng thấy Phùng Tứ vẫn vững như Thái Sơn, không khỏi có chút tò mò mà nói:
- Có thể nói cho tôi biết, mục đích mà anh làm như vậy, là vì cái gì không? Hơn nữa, tốt nhất là anh có thể nói ra tin tức mà anh gửi tới dương gian là gửi cho người nào, nói hết tất cả cho tôi biết, đỡ cho lúc anh bị thường thị đại nhân xử lý, còn phải gặp cực hình đau đớn của địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận