Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1797: Vỡ tan ngàn dặm (2)

Hơn nữa, lại còn ở ngay dưới mắt của mọi người.
Giá trị của ông chủ Châu, trong nháy mắt đã tăng vọt!
Trước mắt, chỉ cần dây cung đứt, sau đó, đám lão bất tử cùng với đám cự bá đương thời - những kẻ vẫn luôn nhìn chằm chằm khắp bốn phía lại cho là bản thân có tư cách đi lên tranh đoạt một trận, sẽ động loạt xông lên.
Chỉ vì.
Tranh đoạt ông chủ Châu!
Thật ra thì, Châu Trạch không thể không nghĩ tới những chuyện tiếp theo mà mình sẽ gặp phải, cho nên ngược lại anh rất hy vọng, lúc này Doanh câu thả anh ra trước, để cho anh đi trước một bước.
Bất kể như thế nào, dù sao cũng hơn việc tiếp theo giống như tú cầu bị ném đi, bị một đám giặc cướp điên cuồng tranh đoạt.
Gái đã có chồng kia – Hạn Bạt đã sớm chĩa mũi dùi vào anh và đã từng nói muốn dùng anh làm y phục để mặc rồi, vào lúc này còn muốn mặc bộ quần áo này, đoán chừng là vất vả rồi đi.
Thay vì phải đối mặt với cục diện rối tung tiếp theo, chẳng bằng chết trước cho xong việc đi.
Loại tình huống này, thật sự có một loại cảm giác tình nguyện chết cũng đỡ cho sự trong sạch của bản thân bị vấy bẩn mà.
Nhưng mà, Doanh câu vẫn không lựa chọn làm như vậy, cho dù là tới hiện tại, anh ấy đã không cách nào tiếp tục đi lên được nữa.
Thứ nhất.
Đến khoảng cách này.
Ý chí của Doanh câu đã tan vỡ đến như hoa trong gương trăng trong nước rồi, rõ ràng là phần mệt nhọc tiếp theo, đã không cách nào tiếp tục chống đỡ được nữa rồi.
Mất đi nhục thân cùng phần lớn sức mạnh, tương đương với việc lúc đánh giặc lại trực tiếp mất đi hậu cần, dựa vào một lời dùng cảm liều chết và chiến ý mà chống đỡ đến tận đây, đã là rất giỏi rồi, nhưng cuối cùng cũng không thể kiên trì nữa.
Mặt khác.
Chính là thanh Hiên Viên kiếm vẫn luôn treo trên trời làm ánh trăng sáng kia.
Nó động đậy.
Kiếm phong đang chỉ, là thẳng về phía Doanh câu!
Trong một khoảnh khắc, giống như tâm điểm của vụ nổ, khí thế thiên địa, đều tập trung về nơi này, đây mới thật sự là quy tắc thiên địa, là pháp chí cao vô thượng thực sự!
Dưới tiếng nổ ầm.
Châu Trạch chỉ thấy được con đê ngăn ở trước mặt mình tan vỡ trong nháy mắt.
Anh nhìn thấy thanh kiếm kia đã bay tới nơi này.
Càng ngày càng gần.
Càng ngày càng gần!
...
- Aish, chậc.
Tống Đế Vương Dư thở dài.
- Kết thúc rồi.
Diêm La Vương Bao cũng lắc đầu một cái.
Bọn họ thuộc về nhóm người xem náo nhiệt, dù sao thì tuổi tác vẫn còn rất trẻ.
Hơn nữa, đoán chừng, xác suất rất cao là cũng không thể sống sót đến trình độ có thể lên trên danh sách chém giết của Hiên Viên kiếm được, cho nên, trên tâm tính lại càng nghiêng về hướng quần chúng hóng chuyện hơn, là kiểu thế mà lại xuất sắc ra sao mong chờ lợi hại đến thế nào.
Chỉ tiếc, lúc nhân lực thiếu thốn, chủ nhân của U Minh Chi Hải ngày xưa – người danh chấn Thượng cổ trấn áp địa ngục, cho dù là sau khi đã bỏ mình vô số năm tháng cũng vẫn có thể trở về càn quét địa ngục hai lần, cuối cùng cũng sắp bại vong ở nơi này.
Hóng chuyện, cũng phải có cảm giác nghi thức.
Tống Đế Vương Dư cùng Diêm La Vương Bao, pháp thân cực kì nhỏ bé và lãnh đạm của hai người, từ đằng xa vái chào về hướng bên kia.
...
Hạn Bạt ngẩng đầu, đang nhìn một màn phát sinh ở trên bầu trời.
Khiến cho cô ta có chút bất ngờ là, trong lòng của cô ta, lại không bởi vì việc người đàn ông kia đang biến mất mà có chút cảm giác thống khổ giày vò nào.
Ngược lại thì có một loại cảm giác chuyện đương nhiên rằng trên đời này thứ gì cũng có cái giá của nó.
Hoặc giả.
Đây chính là số mệnh của đám người bọn họ đi.
Giờ khắc này.
Cô ta cũng có chút mê mang.
Mê mang với thanh kiếm ở trên bầu trời kia.
Nó có còn nhận thức được cô ta hay không?
Thứ tự mà Hiên Viên kiếm chém giết, đại khái là tuân theo một quy luật, lại khiến cho bạn không thể nhìn ra quy luật cụ thể, có lẽ cũng chỉ có bản thân người trong cuộc mới biết được, người tiếp theo, sẽ đến lượt mình đi.
Tương tự như khi ở Tam Á, sau khi Bồ tát thăng thiên, rất nhanh thì ông chủ Châu đã cảm ứng được một cách rõ ràng áp lực của Hiên Viên kiếm với bản thân mình, đồng thời cũng biết được, mục tiêu tiếp theo, chính là bản thân.
Lúc này, loại cảm giác này của Hạn Bạt, cũng càng ngày càng mãnh liệt, mục tiêu tiếp theo của Hiên Viên kiếm, chính là cô ta.
Trước mắt, anh ấy sắp đi trước một bước, cô ta, có thể sau đó cũng tới lượt rồi đi.
Khoảng thời gian cách nhau, đoán chừng cũng chỉ mười ngày đi.
Khoảng cách thực sự rất ngắn rất ngắn, dù sao thì những thứ “tiên nhân” này, từ thời Thượng cổ tới nay, cũng chỉ mọc ra được một đám như vậy mà thôi, mười ngày cắt mất một người, thật ra thì cũng không bao lâu là đã có thể dọn sạch hết một đám rồi đi.
Sau đó, khả năng rất cao là Hiên Viên kiếm sẽ biến mất, có thể sẽ tuân theo thời gian của người kế tiếp, hoặc có thể là chờ nhóm “tiên nhân” một chút, đến lúc trưởng thành đến một số lượng nhất định rồi nó lại xuất hiện.
Nhưng bất luận cụ thể như thế nào, đối với nhóm người ở ngay thời đại này mà nói, có so đo cũng không có ý nghĩa.
Hạn Bạt cất cây dù sang một bên.
Trong tròng mắt của cô ta, bắt đầu có tia đỏ rực lưu chuyển.
Một đám đang nhìn chằm chằm khắp bốn phía như thể tràn đầy khát vọng với di sản mà Doanh câu có thể sẽ bỏ lại.
Về điểm này, cô ta cũng hiểu rất rõ.
Thậm chí.
Ngay cả trên bầu trời, bàn tay kia cũng đã thả ra khí tức thuộc về nó.
Khóe miệng Hạn Bạt lộ ra một nụ cười.
Tên Tiên vương lúc trước bị Phụ quân của cô ta chém giết một trận.
Lại bị Doanh câu chém giết một lần.
Hôm nay chỉ còn lại một bàn tay được dẫn dắt trở về.
Rốt cuộc thì ông còn sót lại được mấy phần sức lực chứ?

Nếu nói lúc trước, Doanh câu vẫn là tiến tới từng bước một, vậy bây giờ, theo việc Hiên Viên kiếm đâm xuống, đã hoàn toàn hóa thành ngàn dặm tan vỡ rồi!
Hiên Viên kiếm.
Thật ra chỉ là một thanh kiếm.
Nhưng trong thanh kiếm này.
Lại ẩn chứa ý chí quy tắc thiên địa không cho phép kẻ khác khinh nhờn.
Sau khi thanh kiếm này đâm vào thân xác ý niệm của Doanh câu.
Ý niệm của Doanh câu, bắt đầu tiêu tán một cách điên cuồng.
Thua rồi.
Không vui nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận