Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 249: Dáng tươi cười ma quỷ (4)

Một tiếng "tốt lắm" đã nói rõ tất cả.
Đời trước, với tư cách là một bác sĩ, Châu Trạch rất rõ ràng quá trình phát triển y học trong việc nghiên cứu phát minh một loại thuốc mới, tuyệt đối không thể lược bỏ giai đoạn thử nghiệm trên cơ thể người, điển hình nhất chính là "Thần Nông nếm bách thảo". Có thể nói Thần Nông chính là thuỷ tổ trong việc thử nghiệm trên cơ thể người, chỉ có điều lúc ấy ông đã dùng chính cơ thể của mình tiến hành thực nghiệm, cho nên mới có vẻ vĩ đại và cao quý.
Mà y học hiện đại đã hình thành một loại hệ thống tương đối hoàn thiện thích hợp, việc nghiên cứu phát minh loại thuốc mới cũng có quy phạm và quá trình riêng của nó, giai đoạn đầu là xác định, giai đoạn trung gian là thí nghiệm trên cơ thể động vật, cùng với giai đoạn cuối cùng là thí nghiệm lâm sàng hai ba lần. Trên mặt lý luận, tác dụng phụ mà thuốc có thể đưa tới đã nằm trong sự khống chế của con người và trong phạm vi có thể tiếp nhận.
Nhân loại siêng năng mà đánh lên tiến bộ của mình một tầng gông xiềng mosaic, có lẽ trong mắt một số gã cuồng khoa học, đây chính là gông cùm xiềng xích đối với chính bọn họ, nhưng trên thực tế, đây là một loại bản năng bảo vệ của chính con người.
Cho dù là ngành khoa học nào phát triển thì mục đích cuối cùng nhất, thật ra vẫn là vì tu bổ cho nhân loại, mà không phải làm ra những chuyện gây thương tổn cho loài người.
Đời trước thì, một vị giáo sư y học đến từ Nhật Bản đã từng tới thăm Trung Quốc, cũng từng tiến hành giao lưu tọa đàm về lĩnh vực y học, ông ta rất hay nói tới thầy của mình, phàm là khi nói tới những phương châm lớn, những phương hướng lớn, ông ta nhất định sẽ lôi thầy ông ta ra xem như là người làm chứng, mà khi thầy của ông ta còn sống từng là ngôi sao sáng trong giới y học ngoại khoa của Nhật Bản.
Căn cứ theo tư tưởng y học không biên giới, sau khi Châu Trạch nghe xong toàn bộ buổi toạ đàm, đã trở về tìm tòi những người trong nghề để trưng cầu ý kiến, lúc này mới phát hiện người thầy là ngôi sao sáng trong giới y học của ông ta đã từng làm hạng mục nghiên cứu trên cơ thể người trong chiến tranh.
Bởi vì một nguyên nhân đặc biệt.
Loại người này không bị đưa ra thẩm lí và phán quyết trước pháp luật hay bị hành hình gì, ngược lại, sau khi về nước bọn họ thường trở thành giáo sư của một số bệnh viện lớn ở Nhật Bản, thậm chí còn là nhân vật cấp bậc viện trưởng, thậm chí còn trở thành một người nổi tiếng trong một lĩnh vực nào đó của y học.
Đây thật sự là một loại châm chọc rất hắc ám.
Giờ này khắc này.
Một đám người mặc áo blu trắng vây quanh một đứa trẻ sơ sinh bị nâng lên, càng không ngừng vỗ tay.
Nhưng không bao lâu sau.
Đứa trẻ sơ sinh toàn thân màu đen đã bị người ta dùng một loại phương pháp đơn giản thô bạo, phẫu thuật lôi ra từ trong cơ thể mẹ kia hoàn toàn bất động.
Người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng đặt đứa trẻ sơ sinh xuống, sau đó bắt đầu giải phẫu đứa bé sơ sinh, mà những người mặc áo blu trắng khác ở chung quanh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép lại.
Sau khi việc giải phẫu hoàn thành, dường như bọn họ rất thỏa mãn, bọn họ có vẻ rất thoả mãn đối với sự đột phá trong khâu nghiên cứu ngày hôm nay, hơn nữa dường như bọn họ còn dự định tiếp tục giải quyết tiêu bản này.
Một người thanh niên mặc áo blu trắng trong số đó đưa tay chỉ Châu Trạch.
Hình như đang có ý muốn hỏi nơi này còn một tiêu bản, nên xử lý như thế nào bây giờ.
Người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng đáp lại bằng một chuỗi tiếng Nhật, Châu Trạch không hiểu, nhưng từ trong giọng nói của ông ta anh có thể cảm thụ được, ý của đối phương là tùy tiện tìm một hạng mục để làm cho anh, khiến người ta cảm thấy rằng dù sao nguồn hàng cũng sung túc, hôm nay mọi người đã có số liệu và phát hiện mới, vì thế cái người còn lại này tùy anh ta thích lăn qua lăn lại thế nào cũng được.
Sau đó, bọn họ để lại một người mặc áo blu trắng tiếp tục ở nơi này, những người mặc áo blu trắng còn lại thì mang theo tiêu bản thi thể của đứa bé sơ sinh hào hứng rời khỏi.
Người trẻ tuổi mặc áo blu trắng này có vẻ đã rất nóng lòng muốn thử, giống hệt như một đứa bé hằng ngày chỉ được đứng bên cạnh nhìn mấy người lớn chơi game, hiện tại cuối cùng cũng có thể được trải nghiệm trò chơi, đây là một loại kích thích khó có thể diễn tả bằng lời.
- Maruta (1)... Ha...
(1) Maruta: là tên gọi xúc phạm mà đơn vị 731 dành cho những nạn nhân trong nghiên cứu vô nhân tính của mình. Đơn vị 731 là một đơn vị nghiên cứu và phát triển vũ khí hóa-sinh của Quân đội Hoàng gia Nhật Bản, đơn vị này đã tiến hành nhiều thí nghiệm nguy hiểm trên cơ thể người trong chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai và chiến tranh thế giới thứ hai.
Người thanh niên mặc áo blu trắng lầm bầm lầu bầu một chuỗi tiếng Nhật, Châu Trạch vẫn nghe không hiểu, thế nhưng trong đó có một từ Châu Trạch lại có thể nghe hiểu.
"Maruta", ở trong tiếng Nhật nó có ý là "khúc gỗ", đại khái có thể hiểu nó thành một tiêu bản thực nghiệm, mà từ ý nghĩ của nó đã có thể hiểu được người Nhật Bản có thái độ như thế nào đối với những tiêu bản sống bị nhốt trong địa lao có thể lấy ra dùng bất kỳ lúc nào.
Châu Trạch nửa mở mắt, đây là lần đầu tiên anh không có suy nghĩ chủ động cắt đứt giấc mộng này, nếu bản thân mình rời khỏi giấc mộng này, sau đó có lẽ bản thân mình có thể tỉnh lại, hoặc cũng có thể là sau khi có một người nào đó bên cạnh mình vô thức đánh thức mình khỏi giấc mộng, sở rằng sau đó bản thân mình lại vô ý thức tiến vào giấc mộng này. Thay vì phân tách cơn ác mộng này thành từng miếng thịt bò chậm rãi hưởng thụ, còn không bằng lưu manh hơn một chút, một hơi ăn sạch nó.
Hơn nữa, đối với giấc mơ kỳ quái này, càng ngày Châu Trạch càng cảm thấy nghi ngờ, từ nơi sâu xa dường như có đồ vật gì đó vẫn đang một mực dẫn dắt bản thân mình.
Mà sau khi đứa trẻ sơ sinh bị người Nhật Bản cầm đi hẳn đã hóa thành lệ quỷ, nói cho cùng, trong giấc mộng này, Châu Trạch đã từng nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh ấy leo từ “trong bụng” bản thân mình ra, sau đó lại bò trở về.
Có lẽ nguyên nhân khiến giấc mộng này hình thành có quan hệ rất lớn với vong hồn của đứa trẻ sơ sinh này.
Thừa dịp tâm tư của Châu Trạch bay cao, người thanh niên mặc áo blu trắng dùng ống kim tiêm thứ gì đó vào cơ thể Châu Trạch.
Sau khi vật kia được tiêm vào trong cơ thể, Châu Trạch lập tức cảm giác được cánh tay mới bị tiêm kia đau rát một trận, sau đó cảm giác đau đớn này theo máu tuần hoàn bắt đầu khuếch tán ra toàn thân.
Châu Trạch nghĩ tới người phụ nữ đang mang thai kia, cuối cùng cô ấy đã bị tươi sống đau chết ngay trên cán cứu thương, mà bản thân mình cũng phải nối gót cô ấy sao?
Nhưng người thanh niên mặc áo blu trắng lại trực tiếp cởi khóa tay của Châu Trạch ra, chỉ giữ lại xiềng xích trên chân, sau đó anh ta dùng dây thừng trói cổ tay Châu Trạch ra sau lưng, ngay sau đó anh ta lại còn lấy ra một chiếc vòng kim loại, đeo lên cổ Châu Trạch.
Cái đồ chơi nhỏ này trước đây Châu Trạch đã từng thấy, khi đám bác sĩ trong bệnh viện tâm thần bắt bệnh nhân tâm thần lại rất thích dùng vật này, mà ngay cả cảnh sát một số nơi cũng được trang bị nó, nó giống như một cái kẹp lớn, chỉ cần cố định trên cổ nghi phạm là có thể chế phục nghi phạm ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận