Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1761: Móng tay… của ông già (3)

Nửa gương mặt không cách nào nhận định được là lời Châu Trạch nói có phải là thật hay không, bởi vì Doanh câu cùng Châu Trạch ở bên nhau, anh ta không vào cổng được.
Cho dù là, cánh cổng đó, cũng đã từng là nhà của anh ta.
- Anh đã đi gặp bác sĩ tâm lý rồi sao?
- Đã gặp rồi, rất hữu dụng.
- Ừm.
Nửa gương mặt đứng dậy.
Nói:
- Chỉ trong mấy ngày nay thôi?
- Sắp rồi, có lẽ ngay trong tối nay.
- Trước khi anh bị chém, tôi vẫn sẽ ở lân cận nơi này.
Nói bóng gió là.
Anh ta sẽ chờ ở bên cạnh.
Đến lúc đó.
Muốn bắt ra làm kẻ thế mạng hay là dùng làm “tế phẩm”, đều tùy ý.
Châu Trạch liếm môi một cái.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Mở miệng nói:
- Có một chuyện, lúc trước tôi vẫn luôn quên mất, có lẽ anh có thể tham mưu giúp tôi đi.
- Chuyện gì?
- Lúc trước khi tôi chết, chính là tôi ở đời trước, chết bởi vì tai nạn giao thông, nguyên nhân của trận tai nạn giao thông kia, tôi đã biết rồi.
Trận tai nạn giao thông đó, liên quan đến cuộc tình tay ba cực kì máu chó giữa Từ Nhạc, bác sĩ Lâm cùng với anh, lại bởi vì có thân phận quỷ sai của em vợ, nên đoạn nội dung cốt truyện máu chó này còn khoác lên phong cách linh dị huyền huyễn.
Đáng tiếc, nếu không phải hiện tại có chính sách nghiêm trị phong kiến mê tín, chỉ với đoạn chuyện xưa này, nếu như Châu Trạch viết lại, những đạo diễn quay phim tình cảm kia chắc chắn sẽ náo loạn cả lên.
Nhưng mà, trong đó, có một chuyện, Châu Trạch vẫn luôn quên mất, hoặc có lẽ là sau khi đã đến được nơi này thì yên tâm rồi, cộng thêm linh hồn quỷ sai ở trong cơ thể của em vợ đã bị Doanh câu nuốt rồi, chuyện của anh cũng là ván đã đóng thuyền, cho nên cũng không nghiên cứu nữa.
Chẳng qua là, lúc này chợt nhớ tới, thật đúng là có chút… không nghĩ ra.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Trước khi xảy ra tai nạn giao thông rồi chết, tôi đã từng cứu chữa cho một ông già…

- Trước khi tôi chết vì xảy ra tai nạn giao thông, đã từng cứu chữa cho một ông lão, trong quá trình chữa trị, cánh tay của tôi, từng bị móng tay của ông ta cào trúng.
Nửa gương mặt đưa tay nhéo mặt của mình.
Giống như là đang gắng gượng chống đỡ tinh thần mà nghe Châu Trạch nói chuyện.
Hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Ông lão kia không cứu lại được, đã chết, sau khi việc cấp cứu kết thúc, vào đêm đó, là ngày một tháng sáu quốc tế thiếu nhi, buổi tối tôi phải đến viện mồ côi thăm mấy người bạn nhỏ.
- Ở ngã tư đường đó, tôi đã xảy ra tai nạn giao thông.
- Liên quan, ở chỗ nào?
Châu Trạch duỗi bàn tay của mình ra.
Năm móng tay màu đen chậm rãi dài ra, phát ra vẻ đen bóng khiếp người.
- Bên cạnh Hoàng Tuyền Lộ, tôi đã gặp một người phụ nữ không có mặt.
- Người phụ nữ không có mặt? Là một oán linh ngưng tụ bởi oán niệm ở bên cạnh Hoàng Tuyền Lộ sao?
- Coi là vậy đi.
- Tôi dùng móng tay đả thương cô ta, sau đó thì tôi đã thoát khỏi Hoàng Tuyền Lộ, hoàn dương.
- Tôi vẫn không thể nào hiểu, rốt cuộc thì chuyện mà anh muốn nói là gì.
Hiển nhiên.
Nửa gương mặt vẫn luôn không get được trọng điểm.
- Kẻ tạo ra vụ tai nạn giao thông khiến tôi tử vong, là một quỷ sai của Thông Thành trước đó, sau đó… - Châu Trạch đưa tay chỉ đầu của mình:
- Ở nơi này của cô ta, dường như là có chút vấn đề, cho nên, cô ta muốn chơi chết tôi, sau đó để cho tôi tá thi hoàn hồn, mục đích, là vì tác thành cho chị gái của người mà cô ta ám.
- Cho nên, hiện tại anh đang giảng giải cho tôi về một… câu chuyện tình yêu thê mỹ?
Trên mặt của Nửa gương mặt lộ ra biểu cảm cực kì ngớ ngẩn.
Đã là lúc nào rồi.
Anh ta có thể hiểu được việc hiện tại Châu Trạch muốn Cá mặn, không phải là uống cà phê thì chính là nằm đó, phảng phất như thể không hề quan tâm chút nào đến đại hạn sắp giáng xuống.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là, anh ta tình nguyện làng phí thời gian ở nơi này nghe Châu Trạch kể về chuyện ma phiên bản mới.
- Ý của tôi là, tôi cảm thấy móng tay của tôi...
Châu Trạch lần nữa nâng móng tay của mình lên.
- Móng tay, làm sao?
Nửa gương mặt cũng giơ móng tay của mình lên, năm móng tay tương tự lộ ra.
Dù sao thì.
Mọi người đều kế thừa một mạch.
Hoặc có lẽ là.
Đều là những đứa nhóc đi ra từ trong làng chó.
Chẳng qua chỉ là, Nửa gương mặt lại càng nổi bật hơn một chút, anh ta có rất nhiều công pháp tự nghĩ ra, không giống như Châu Trạch, chẳng qua là miễn cường sửa lại một cái tên, nghe ra là đổi Phiên Vân Phúc Vũ thành cà phê báo chí, nhưng trên thực tế, vẫn là đổi thang mà không đổi thuốc gì đó mà thôi.
Có chút giống như là, một kẻ mới học cấp hai thì đã thôi học và một người đã học đến Học viện khoa học Trung Hoa, điểm giống nhau giữa họ là, tất cả mọi người đều được nhận chín năm giáo dục bắt buộc.
Nguyên nhân mà Nửa gương mặt không thể lĩnh hội được ý tứ của Châu Trạch, không phải bởi vì anh ta không cẩn thận khinh thường, mà là ở mỗi người, thật ra thì đều có một khu vực điểm mù mà bản thân không thấy được.
Đó chính là.
Dưới góc độ của Nửa gương mặt.
Thứ như móng tay này.
Là phụ kiện tiêu chuẩn.
Thân là một con cương thi, nếu như bạn không có một bộ móng tay màu đen đẹp đẽ, vậy bạn tính là loại cương thi nào chứ?
- Tôi cảm thấy móng tay của tôi, là do ông lão kia kích phát.
Rốt cuộc Châu Trạch cũng nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Nửa gương mặt.
Yên lặng.
Yên lặng.
Yên lặng.
Yên…
Ha ha ha ha ha ha haha...!
Nửa gương mặt cười đến chảy cả nước mắt, không đúng, của anh ta là dịch củ sen.
Ngay sau đó.
Nửa gương mặt đi tới trước mặt Châu Trạch.
Khom lưng.
Nhìn năm móng tay trên đầu ngón tay của Châu Trạch.
Nghiêm túc nói:
- Tuy nói, đổi với vị kia, tôi vẫn không quá phục.
- Nhưng có một điểm, tôi không thể không thừa nhận.
- Anh ta, và những thứ của anh ta.
- Cho dù là những thứ nhỏ như móng tay này.
- Thế nhưng đều không phải thứ mà những chó mèo gì đó bên ngoài có thể đánh đồng được.
- Khả năng rất lớn, là sau khi anh bị tai nạn giao thông chết đi, linh hồn bị kích thích, vận may tương đối tốt, lúc trên Hoàng Tuyền lộ, kích phát ra được sức mạnh của anh ta.
- Đổi một cách nói có thể khiến người ta dễ hiểu hơn, chính là kích phát ra được thiên phú trong huyết mạch của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận