Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1373: Bóng dáng cao như núi (2)

- Ngày mai thì phải bắt đầu tìm kiếm rồi nha, phải vất vả rồi.
Luật sư An thở dài nói.
- Ừm. – Ngược lại, lão Trương cũng không sợ vất vả, chẳng qua là anh ấy vẫn rất tò mò, nói - Long mạch, rốt cuộc thì nó trông như thế nào?
- Long mạch, nó chẳng có hình dáng gì cả, có lẽ, ở trong mắt rất nhiều người, long mạch chỉ là một vùng địa hình đồi núi, trên thực tế, cũng không phải như vậy, nó lại giống như một luồng khí hơn, một luồng không khí khoáng đạt.
- Thứ đồ chơi này, thật ra thì rất gân gà, bởi vì với người có thể bắt được nó, tác dụng cũng không lớn, những người khác, lại không cầm nổi, cũng không có tư cách đưa tay chạm vào nó.
Ít nhất.
Luật sư An có thể bảo đảm.
Lúc mới bắt đầu, khi Bạch Hồ dùng chuyện long mạch để dẫn dụ Châu Trạch.
Cũng không có lòng tốt gì.
Không thấy sau này cô ta cũng không nhắc lại một chữ nào về chuyện này sao?
Lần này, vẫn là do ông chủ lớn muốn thứ này, mới để cho Bạch Hồ dẫn đội tới nơi này, bởi vì Bạch Hồ cũng biết, cho dù là yêu tinh đã tu hành được mấy trăm năm như cô ta, cũng không tư cách chạm vào thứ này.
- Hai ngày nay, Canh Thần và lão Hứa đã làm được rất nhiều con rối, có thể gọi chúng là những con rối dò đường nhỏ, đợi ngày mai, đám người chúng ta đây thì phải giống như đội khảo cổ vậy, mang theo con rối khoan vào trong rãnh núi hoặc là vào trong biển lớn bắt cá gì đó, giống như là đi tìm mỏ quặng vậy.
- Sẽ rất lâu sao?
Luật sư An lắc đầu một cái, nói:
- Không bao lâu.
Bởi vì Lão đạo không kéo dài được quá lâu.
Luật sư An thật sự không ngờ lão đạo lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chuyện của lão đạo, ban ngày anh ta đã trao đổi với ông chủ, cũng đã cho lão An ý thức được tính chất phức tạp thực sự của vấn đề.
Nếu như lão đạo thật chỉ là một lão đạo nhân, một lão đạo thích đi quan tâm những đại muội tử sa chân lỡ bước, ngược lại vấn đề sẽ rất đơn giản, là biến thành cương thi hoặc là biến thành bán yêu hay là tá thi hoàn hồn trở thành quỷ sai gì đó.
Tự bản thân đưa ra lựa chọn, ự hạnh phúc phiền não.
Nhưng những thứ này, không thích hợp dùng ở trên người lão đạo, thậm chí có thể sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Luật sư An cũng không khỏi cảm thán.
Rõ ràng là một người tầm thường, lại cưỡng ép có một mệnh cách không bình thường, đây thật sự là một loại châm chọc cực kì lớn.
Giống như ông chủ vậy.
Trong cơ thể có một vị đại nhân vật như vậy đang tồn tại.
Thế nhưng lại là một tên Cá Mặn.
Vò tóc.
Luật sư An hít mũi một cái, anh ta dự định lấy chút nước suối rửa mặt, để cho bản thân tỉnh táo hơn một chút, tốt nhất là còn có thêm một chút sữa rửa mặt tẩy tế bào chết dành cho nam nữa.
Vừa mới xoay người lục lọi trong túi mang ở trên người.
Từ sau lưng đã truyền tới giọng nói đầy thắc mắc của lão Trương:
- Luật sư à, người mà anh đã nhìn thấy ngày hôm nay đó, rốt cuộc cao đến thế nào vậy?
- Anh cũng đã hỏi mấy lần rồi, còn hỏi nữa, rảnh rỗi sinh nông nổi à?
Luật sư An tìm được sữa rửa mặt, tức giận liếc mắt nhìn lão Trương đang ngồi ở đối diện một chút.
Lại nhìn thấy miệng lão Trương đang há thật lớn, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, đang nhìn về phía sau lưng anh ta.
- Có phải là cao đến… như vậy không?
Luật sư An sửng sốt một chút.
Xoay người nhìn về phía sau lưng mình.
Ở trên một đỉnh núi ở phía tây cách nơi này khoảng chừng mấy ngọn núi.
Xuất hiện một người.
Một bóng dáng cao như núi.
Sự sừng sững của anh ta.
Sự uy nghiêm của anh ta.
Sự hùng vĩ của anh ta.
Giống như thần tích được ghi chép lại trong các giáo phái vậy.
Không có chút dấu hiệu gì, không một chút cảnh báo nào.
Cứ như vậy mà đường hoàng xuất hiện ở nơi đó.
Áo mãng bào màu tím, châu quan* tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thường, cùng với đó, là uy áp kinh khủng như thể đã kết thành thực chất đang vờn chung quanh bóng dáng khổng lồ vĩ ngạn kia.
(*mũ đính hạt - ở đây đang miêu tả loại mũ giống vua thường mang ngày xưa)
- Thật là cao... - Lão Trương cảm khái nói.
- Đúng vậy, thật là cao. - Luật sư An gật đầu một cái, đồng thời bổ sung nói – Cao đến độ giống như Diêm Vương gia vậy.
...
Rời giường thôi.
Đi ra xem Diêm Vương gia nha!
Không ngủ nữa.
Mọi người đều dậy.
Cùng đi lên trên sườn núi.
Ngồi xếp hàng.
Một đường thẳng.
Thật chỉnh tề.
Đều ngước cổ lên.
Giống y hệt cảnh tượng đoàn chiếu phim điện ảnh tới nông thôn thời hai mươi năm về trước vậy.
- Vị này, so với người tôi gặp tối hôm qua, hẳn là còn cao hơn.
Cho dù là đến lúc này.
Luật sư An cũng không ngờ tới.
Người đàn ông trung niên xách pin mà anh ta đã gặp phải vào buổi tối hai ngày trước kia.
Thật ra thì chính là vị cao lớn vĩ ngạn sánh ngang cùng núi non đang ở ngay trước mắt này.
Anh ta đã nói là cái vị ngày hôm qua rất cao rất cao, nhưng tuyệt đối không cho là, vị kia có thể cao đến mức này.
Bản thân lại mang Diêm Vương gia đi chơi gái, đi KTV, lại còn chỉ công chúa cho anh ta?
Lừa gạt cái quỷ gì vậy chứ!
Hoàng đế khoác long bào lên người, mới là hoàng đế, cởi long bào ra, ném vào trong một đống dân cỏ, anh ta cũng phải ăn uống ngủ nghỉ thôi, không có hào quang vạn dặm gì đó, cũng không có chân long che chở gì đó, cũng chỉ có hai tay hai chân nâng thêm một cái đầu mà thôi.
Nói không chừng, khi đi trên đường quá bốc mùi lại bị người ta nhìn không vừa mắt xông tới cho một gậy tiễn về miền cực lạc nữa đấy.
Cho nên.
Luật sư An nhận ra vị “người cao lớn” ở trước mắt này.
Là pháp thân của Sở Giang Vương.
Bởi vì anh ta đã từng trông thấy pháp thân của đám Diêm Vương, mặc dù số lần được nhìn thấy cũng không nhiều.
Nhưng khi Sở Giang Vương đổi thành kích thước bình thường, đổi thành một bộ quần áo khác.
Luật sư An lại không thể nhận ra nữa rồi.
Luật sư An vẫn còn đang cảm thán.
Người rất cao mà anh ta đã gặp tối hôm qua kia, đoán chừng mới là nội tâm Muggle* thực sự con mẹ nó đi.
(*nội tâm Muggle: trong một số diễn đàn TQ diễn giải cụm từ này là về triệu chứng Muggle – hội chứng không ham muốn: là chỉ những người sống trong thế giới của mình, trí tưởng tượng phong phú và thích xây dựng thế giới ảo bằng nhiều hình thức như câu chữ, hội họa, không hòa hợp với thế tục, như thể đến từ một thế giới khác, ngoài ra còn tự cho bản thân là đúng, không khiêm tốn)
Bạn cần đăng nhập để bình luận