Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1341: Trò chuyện... một chút… (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu như hiện tại đổi vị trí một chút.
Nếu như đổi vị trí hiện tại của ông chủ Châu thành loại người như An Bất Khởi hay Phùng Tứ.
Lúc này, có lẽ mắt đã phiếm hồng hơi thở đã dồn dập rồi đi.
- Chuyện này… đã… được… ông… lên… kế… hoạch… trước…
Khóe miệng Doanh câu lộ ra một tia cười lạnh.
- Thái Sơn vĩnh tồn, Thái Sơn vĩnh tồn, Thái Sơn tồn tại mãi mãi...
Con Hầu Tử màu đen kia, dường như đã hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa rồi, cảm giác như đã trở nên không khác biệt với bệnh nhân trong bệnh viện tinh thần lắm, chẳng qua chỉ không ngừng lặp lại bốn chữ kia.
Trong lòng bàn tay của Doanh câu xuất hiện một ngọn lửa màu đen, trực tiếp đốt cháy Hầu Tử.
Hầu Tử giống như một kẻ điên.
Cũng không gào thét bi thương thống khổ.
Vẫn lặp lại bốn chữ kia như trước.
Thẳng đến lúc.
Hóa thành tro bụi.
Doanh câu buông tay ra.
Nhìn chút tro bụi ở trong lòng bàn tay mình rơi vãi đầy trên đất.
Tất cả dị tượng chung quanh bao gồm cả ngọn lửa màu xanh lam kia cũng đều biến mất.
Chỉ còn lại vườn hoa có chút khô héo cùng với lão đạo vẫn còn đang hôn mê nằm ở bên cạnh.
Chuyện đã được giải quyết, nhưng có lẽ vẫn còn rất nhiều đầu mối vẫn chưa giải quyết được.
Ông chủ Châu đã chuẩn bị nhận lại thân thể của mình, lúc trước đều là như vậy mà làm, sau khi Doanh câu giải quyết vấn đề xong, dứt khoát trực tiếp quay về đi ngủ.
Nhưng mà.
Lần này.
Doanh câu lại không vội vã buông bỏ quyền khống chế thân thể.
Mà là tự nhủ:
- Nói chuyện… một chút…
- Trước tiên tôi đưa ông ta tới tiệm thuốc xử lý một chút trước.
Doanh câu trầm mặc một hồi:
- Được...
Một âm kéo dài.
Quyền khống chế thân thể lại lần nữa trở về trong tay Châu Trạch.
Ông chủ Châu xoay xoay cổ tay của mình một chút, cảm giác trên người truyền tới một chút mệt mỏi, sau khi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vác lão đạo lên, gánh ở trên bả vai.
Một.
Hai.
Ba!
Chạy như bay mà đến.
Lại chạy như bay mà quay về.
Trong quá trình chạy, ông chủ Châu cảm giác chính mình vẫn phải bắt đầu mua một chiếc xe khác ngay lập tức, mặc dù bản thân chạy nhanh, nhưng luôn dựa vào cặp chân để đi bộ mà không có công cụ khác thay cho đi bộ, quả thật cũng không phải là một biện pháp.
Trong tiệm thuốc cách vách tiệm sách.
Phương Phương đang ngồi ở phía sau quầy cầm điện thoại di động xem một buổi phát sóng trực tiếp của một beauty blogger, dường như trong đó đang đề cử một loại mặt nạ dưỡng da nào đó, Phương Phương xem đến cực kì tập trung.
Châu Trạch vác lão đạo tiến vào.
Phương Phương cả kinh trực tiếp đứng lên.
Nói:
- Lục Du sao vậy?
Từ sau lần nhận hàng chuyển phát nhanh giúp lão đạo, biết được tên của lão đạo là Lục Phóng Ông, sau đó Phương Phương đã có thói quen gọi lão đạo là Lục Du.
- Kiểm tra thân thể cho ông ta một phen, không nói đến những vấn đề khác, lại truyền thêm chút nước muối sinh lí và đường glu-cô.
- Vâng, được ạ.
Tình trạng của lão đạo, có thể là về tinh thần bị đè nén và kích thích mà gây ra, thật ra thì trên người ông ta cũng không có vết thương gì cần phải tĩnh dưỡng.
Để lão đạo ở lại tiệm thuốc, Châu Trạch đi ra, vừa đúng lúc gặp được một chiếc taxi vừa mới dừng ở cửa tiệm sách, tiểu loli và lão Trương từ trên xe bước xuống.
- Ông chủ.
- Ông chủ, chúng tôi đã về.
Ba người đám Lưu Sở Vũ hẳn là đã về “khu vực” phụ trách của mỗi người, không cùng đi theo quay về Thông Thành, nhưng qua hai ngày nữa lại phải chạy tới nơi này tụ họp.
- Vào đi thôi.
Tiểu loli đẩy mở cửa tiệm sách.
Lúc này.
Một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở trước quầy bar.
Trong không khí còn tràn ngập sát khí nhàn nhạt, hiển nhiên là vì tăng nhanh tốc độ di chuyển, mới vừa rồi đã không tiếc sử dụng sức mạnh cương thi.
Không có cái ôm nồng nhiệt.
Cũng không có tình cảnh nước mắt tuôn rơi.
Thằng bé trai đưa tay gãi gãi tóc của mình.
Có chút ngượng ngùng mà nói:
- Trở về rồi.
Tiểu loli gật đầu một cái:
- Ừ, về rồi.
Châu Trạch không thèm để ý đến hai kẻ đang chơi trò tình yêu trẻ con đơn thuần này, vẫy vẫy tay với lão Trương, tỏ ý lão Trương đi theo anh qua đây một chút.
- Ông chủ, tôi kể lại chuyện cụ thể đã xảy ra ở Dương Châu với anh một chút, đợi ăn cơm tối xong, tôi còn phải trở về cục hủy phép một chuyến…
- Ồ, chuyện đó không cần, tiếp tục xin nghỉ đi, qua mấy ngày nữa chúng ta phải đi đông bắc rồi.
- Ặc... Được rồi.
Lão Trương chỉ có thể đồng ý.
- Ngồi đi.
Châu Trạch chỉ chỉ ghế sô pha ở bên cạnh.
- Ông chủ, cà phê.
Oanh Oanh vừa mới nấu cơm ở trong phòng bếp với lão Hứa xong, nghe được động tĩnh cũng đi ra, đồng thời mang theo cà phê đã pha xong, đưa cho Châu Trạch.
- Ừm, lão Trương, uống hớp cà phê đi, anh cũng mệt mỏi rồi, nếu đã về rồi, thì cứ nghỉ ngơi hai ngày cho tốt, trước mắt chuyện bên cục cảnh sát không cần gấp, vì nhân dân phục vụ cùng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Lão Trương có chút thụ sủng nhược kinh mà đưa tay nhận lấy cà phê.
Anh ấy thật sự không hiểu tại sao lúc này ông chủ nhà mình lại trở nên khách khí như vậy rồi?
Bưng cà phê lên, uống một ngụm, lão Trương cười một tiếng, đặt lại cốc cà phê lên bàn trà.
- À, đúng rồi, lão Trương, có một chuyện rất quan trọng, tôi phải nói với anh một chút.
- Ông chủ, anh nói đi.
- Ô, kia chẳng phải là con trai tiểu Phong của anh sao!
Châu Trạch đưa tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ.
Lão Trương lập tức nghiêng đầu nhìn sang.
Lại đúng vào lúc này.
Ngón tay của Châu Trạch trực tiếp chụp tới bên ngực trái của lão Trương.
Lòng bàn tay phát lực.
Đồng thời phát ra gọi.
Sát bút!
- A a a!
Lão Trương phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Nhưng dù sao lúc trước ông chủ Châu cũng là người đàn ông cầm dao giải phẫu, tốc độ tay thực sự rất nhanh.
Hơn nữa đáp lại tiếng gọi của Châu Trạch, Sát bút – vẫn luôn ở trong cơ thể lão Trương hỗ trợ trấn áp điều chỉnh lực lượng của Giải Trãi – đã sớm không thể chờ được nữa.
- Phốc!
Sát bút bay ra từ vị trí ngực của lão Trương.
Rơi vào trong tay Châu Trạch.
- A...
Một tay lão Trương ôm lấy lồng ngực của mình.
Cực kì thống khổ mà ho khan.
Đau, thật sự là rất đau.
- Phần lực lượng của Giải Trãi bên trong cơ thể anh đã bị trấn áp đến ngoan ngoãn rồi, tôi lấy về dùng trước một phen, uống đi, không có chuyện gì chứ, uống chút cà phê đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận