Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1497: Tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục (2)

Lúc đám Diêm La vẫn còn tại vị, cho dù có kẻ không an phận, cũng không thành vấn đề, bởi vì phần lớn đều là an phận.
Nhưng chín tên thái giám này thì lại không giống vậy, nếu như nói Diêm La là cho mà Bồ Tát nuôi, vậy thì Cửu Thường Thị chính là sói mà Bồ Tát tìm được, bọn họ có thể đi cắn người khác, cũng có thể cắn lại chính mình.
Không ai có thể đảm bảo được, nếu như bọn họ được xác định Bồ Tát xuất hiện vấn đề, có còn tiếp tục thờ ơ không động lòng mà không có hành động gì hay không.
- Bồ Tát?
Đế Thính lại gọi một tiếng.
Trong thời gian chung sống ngàn năm qua, anh ta thực sự rất ít dùng loại phương thức rất người bình thường như thế này để nói chuyện với Bồ Tát.
Trước đó, chẳng qua chỉ hai tháng mới xuất hiện loại tình huống này một lần, nhưng tháng này, đã là lần thứ tư rồi.
Quả thật địa ngục cũng có một vài nơi đặc thù, Đế Thính không thể nghe ngóng được, cung điện của chủ nhân của U Minh Chi Hải – nơi mà ban đầu Bình Đẳng Vương Lục rơi xuống – chính là một trong số đó, mà ngôi miếu nhỏ ở trên đinh Thái Sơn ở trước mặt này, cũng là một nơi anh ta không cách nào nghe lén được.
Rốt cuộc, Đế Thính lấy dũng khí, đi vào miếu nhỏ.
Bên trên bàn thờ.
Có một bãi bùn nát.
Một năm trước.
Sau khi âm ti đại biến, hôm sau, Bồ Tát đã mang về đống bùn nát từ chỗ sâu nhất bên trong Minh hà, đặt ở trên bàn thờ.
Bồ Tát nói.
Rất nhanh mà thôi.
Cái đống bột mềm này sẽ biến thành bộ dáng để quỳ lạy mà trong lòng ông ta luôn nghĩ tới.
Nhưng thời gian một năm trôi qua.
Bùn nát.
Dường như vẫn chỉ là bùn mà thôi.
Ánh mắt Đế Thính nhìn quét vào bên trong, anh ta nhìn thấy trên bồ đoàn ở sau bàn thờ, bóng dáng quen thuộc đang ngồi quỳ ở đó.
Hai tay Bồ Tát hợp lái.
Quanh thân còn quẩn quanh hào quang đại từ đại bi.
Nhìn qua, dường như không có gì khác thường cả.
Nhưng khi Đế Thính đi tới.
Bóng dáng Bồ Tát vốn đang ngồi quỳ ở bên trên bồ đoàn bỗng nhiên méo mó.
- A di đà phật, A di đà phật, A di đà phật, A di đà phật, A di đà phật…
- Địa ngục bất không, thề không thành phật; địa ngục bất không, thề không thành phật; địa ngục bất không, thề không thành phật…
- Ngã phật từ bi, ngã phật từ bi, ngã phật từ bi, ngã phật từ bi…
Từng tiếng kinh văn chú ngữ, từng tiếng ngâm tụng,
Bắt đầu không ngừng vặn vẹo và quanh quẩn ở bên trong ngôi miếu nhỏ.

- Grào! ! ! !
Thiếu niên phát hiện Đế Thính ở dưới người mình bắt đầu giãy dụa và gào rống đầy thống khổ, phảng phất như thể đang phải chịu đựng sự thống khổ cực kì đáng sợ.
Thiếu niên sợ đến ngây người.
Trên mặt lộ ra vẻ ân cần, nhưng trong lại thì lại đang trở nên kích động.
Cậu ta vừa mới trở về không được bao lâu.
Đế Thính lại muốn chết tươi rồi.
Bồ Tát cũng sắp xảy ra chuyện
Thái Sơn ở bên dưới này.
Sắp đưa cho tôi làm ruộng rồi?
\\ (








) /

Ở trong tầm mắt của Đế Thính, Bồ Tát bắt đầu vặn vẹo.
Đồng thời, Đế Thính cũng biết.
Cùng đang vặn vẹo.
Còn có bản thân anh ta.
Loại xame giác xé toạc đến từ linh hồn, đến từ ý thức như thế này.
So với sự thống khổ có thể mang tới trên thân thể còn sâu hơn gấp bội, gấp trăm, gấp nghìn lần!
Đế Thính cưỡng ép ổn định tâm thần của mình, hét lên từng tiếng từng tiếng một:
- Bồ Tát? Bồ Tát? Bồ Tát?
Đột nhiên.
Một khuôn mặt mang mặt nạ xuất hiện ở trước mặt của anh ta.
Thêm vào đó, vào lúc này, Đế thính lại bị dọa đến mức tâm thần thất thủ trong nháy mắt.
Đế Thính, vào lúc này lại bị dọa đến tâm thần trong nháy mắt thất thủ.
Mặt nạ bắt đầu vặn vẹo.
Phân môi ở bên trên mặt nạ đang hòa tan.
Ông ta đang run rẩy.
Ông ta đang ngập ngừng.
Ông ta đang nói chuyện một lần lại một lần.
Thân thể Bồ Tát đang bị kéo dài, mặt của ông ta cũng đang bị kéo căng ra.
Đế Thính cần phải rời khỏi nơi này.
Bởi vì anh ta ý thức được, cho dù là với linh hồn và sức lực của anh ta, nếu như bị cơ thể bị vùi lấp vào trong xoáy nước ý thức kinh khủng này, cũng có khả năng rất lớn là sẽ tiêu đời!
Nhưng mà.
Lúc Đế Thính lảo đảo chạy đến cửa của ngôi miếu.
Khuôn mặt của Bồ Tát lại bỗng nhiên từ bên trên rơi xuống.
Đôi mắt ở bên dưới, hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh lại tràn đầy một loại điên cuồng.
- Địa ngục bất không, thề không thành phật; địa ngục bất không, thề không thành phật…
- A a a! ! ! !
Đế Thính ôm đầu quỳ rạp xuống đất.
Ở bên trên.
Thân thể cao lớn của Đế Thính cũng đang gào thét đầy thống khổ và bi thương, giữa bầu trời, xuất hiện một tầng sương mù màu máu.
Đế Thính lảo đảo lui về phía sau, anh ta đụng vào trên bàn thờ, đột nhiên, quay đầu nhìn lại bàn thờ ở sau lưng.
Phát hiện ra đống bùn nát vốn được trưng bày ở nơi này.
Đã biến thành Bồ Tát đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa ở đó.
Mà gương mặt mang mặt nạ của Bồ Tát.
Lại lộ ra một nụ cười mỉm đầy quỷ dị.
- Anh nói, tôi không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục?

Không ai dám hỏi tại sao ông chủ Châu lại đi đánh răng vào lúc này.
Chẳng lẽ, đúng ra không phải nên là cắn người ta sau đó mới đi đánh răng sao?
Đánh răng xong rồi.
Châu Trạch không vội cắn lão đạo.
Móng tay trên ngón trỏ bàn tay trái từ từ dài ra một đoạn nhỏ, đặt lên vị trí lồng ngực của lão đạo, nhẹ nhàng hơi đâm vào một chút.
Hiện tại, sự quen thuộc và năng lực vận dụng đối với sức mạnh móng tay của ông chủ Châu thực sự đã có thể so sánh với cấp cứu kích điện ở trong bệnh viện rồi, hiệu quả còn tốt hơn rất nhiều, chỉ tiếc đời này Châu Trạch quá lười, nếu không, thật sự chạy đến ôm đùi nhà họ Lâm mà làm bác sĩ, tiền đồ thật sự không thể đong đếm được, không chừng đến khi về già còn có thể tấn công vào vị trí viện sĩ một phen.
(*viện sĩ (tiếng Anh: Academic) đây là một cách nói nhập ngoại, là một danh từ, hiện tại ở Việt Nam từ này bao gồm các nghĩa: Viện sĩ của Viện Hàn lâm khoa học. Danh hiệu này được bầu chứ không phải được kết nạp. Đây là một danh hiệu vô cùng cao quý (tuy nhiên cả 2 viện Hàn Lâm của VN đều không có chức danh viện sĩ); nghĩa khác là thành viên của Hiệp hội khoa học hoặc câu lạc bộ khoa học.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận