Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 396: Ngươi tồn tại, ở sâu trong đầu ta

Trong


Nhi Dĩ Tập · Cảm tưởng linh tinh


Lỗ Tấn có viết:
"Vừa thấy tay áo ngắn, tôi lập tức nghĩ đến cánh tay trắng, lập tức nghĩ đến khỏa thân, lập tức nghĩ đến bộ phận sinh dục, lập tức nghĩ đến quan hệ tình dục, lập tức nghĩ đến việc lai giống, lập tức nghĩ đến con riêng... ...
Lúc này Châu Trạch cũng nằm trong trạng thái không khác thế này bao nhiêu.
Vừa thấy được ngục giam này.
Châu Trạch lại nghĩ đến em rể lão Trương, sau đó anh lại nghĩ đến chiếc bút đó, ngay tiếp sau đó anh lại nghĩ đến căn biệt thự có ma mà Oanh Oanh đã mua, sau đó anh lại nghĩ đến phòng vệ sinh, nghĩ tới cái gương trong phòng vệ sinh kia.
Cũng bởi vậy.
Lúc này khi Châu Trạch nhìn thấy bản thân mình trong chiếc gương kia.
Phảng phất như người trong gương chính là vị kia.
Anh ta có thể giao lưu với mình.
Có thể làm ra động tác khoa tay múa chân với mình.
Nhưng trên thực tế, mọi thứ đều rất an tĩnh, trong gương vẫn là chính bản thân anh.
Một lần nữa châm một điếu thuốc, tay cầm thuốc của Châu Trạch đặt ở ngoài cửa sổ xe.
Người phụ nữ kia đã đi vào gần nửa canh giờ.
Cũng giống hệt như cô ta đã nói.
Làm người trong địa ngục không tuân thủ quy củ của dương gian, cô ta rất tự do.
Nhưng tất cả mọi người vẫn giữ quy củ, tiểu loli cũng giữ quy củ, Châu Trạch cũng giữ quy củ, không ai nói cho bọn họ biết không tuân quy củ sẽ mang tới hậu quả như thế nào.
Bởi vì.
Dường như người không tuân thủ quy củ đều đã chết hết.
Gạt bỏ tàn thuốc.
Khi bản thân mình lái xe, người phụ nữ kia vẫn nhìn chằm chằm ngón tay mình, hẳn là cô ta đã nhìn ra chút gì đó.
Quỷ sai tầm thường, cô hồn dã quỷ không có kiến thức kia. Cho dù bọn họ có kiến thức kia, cũng không có con đường để tố cáo.
Nhưng người phụ nữ này lại khác, cô ta nói cô ta đến từ cầu Nại Hà.
Còn nữa.
Dường như ông chủ Châu có một chút xíu ấn tượng.
Dường như chính mình đã từng giết lão thị nữ tới từ cầu Nại Hà.
Chính là bà lão tới phòng đọc sách tìm anh hỏi hoa bỉ ngạn.
Cuối cùng bà ta không thể xuống địa ngục được nữa, bị ông chủ Châu xé nát.
Trong lúc bất tri bất giác.
Châu Trạch đã quen đạo đối nhân xử thế này. Anh muốn tiếp tục ở dương gian, sống cuộc sống cá muối tự do, làm chuyện của mình, không thể bị lão đại địa ngục chân chính biết được. Cho nên phàm là vong hồn có khả năng tiết lộ chuyện của anh, đều bị anh đánh chặn, phần lớn đều rơi vào bụng ý thức trong cơ thể mình.
Mặc dù anh không cực đoan tới mức thà giết lầm một nghìn cũng không bỏ sót một.
Nhưng cũng xấp xỉ.
Thật ra, không ít người trong phòng sách đều cảm thấy gần đây tính cách của Châu Trạch đã thay đổi một chút xíu, nhưng có lẽ bản thân Châu Trạch lại rơi vào cảnh trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, anh không hề cảm thấy như vậy.
Toàn bộ trong phòng sách, người có thể cảm giác rõ ràng được điểm này, cũng có thể xác nhận điểm này, chỉ có tiểu loli. Bởi vì vào đêm đó, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy Châu Trạch dưới trạng thái ý thức kia nắm quyền, đã cầm thi đan hết đưa tới bên mép mình lại đưa tới bên mép Bạch Oanh Oanh, qua lại không ngừng.
- Hơi buồn ngủ.
Châu Trạch ngáp một cái.
- Thật muốn về nhà ngủ với Oanh Oanh.
... ...
- Sự tồn tại của ngươi đã ở sâu trong đầu ta, trong mộng ta, trong lòng ta, trong tiếng ca của ta... ...
Trong thư viện của nhà tù còn đang phát ra tiếng nhạc, là một ca khúc do Uyển Đình hát


Trong Tiếng Ca Của Ta


.
Khúc nhạc du dương, giọng hát không cao, nhàn nhạt, thật thấp...
Người đàn ông mặc quần áo tù còn đang ngồi ở chỗ đó.
Ở dưới chân anh ta.
Là cuộn giấy đầy đất.
Bút máy.
Bị anh ta đặt lên bàn.
Anh ta đã không thể tiếp tục viết câu chuyện này nữa, mọi thứ đã vượt khỏi sự khống chế của anh ta.
Đến lúc này, tác giả đã không còn là tác giả, trái lại như một đối tượng bị khẩu thuật, anh ta chỉ phụ trách viết dòng chữ, ghi chép lại cố sự, về phần tiếp sau đó câu chuyện này sẽ phát triển như thế nào, vai nhân vật sẽ có biến hóa ra sao.
Chính anh ta cũng không biết được.
Bóng dáng người phụ nữ xuất hiện trong tiệm sách, hệ thống an ninh ngục giam được hoàn thiện rất nghiêm ngặt, nhưng chỉ có thể chống không cho tù phạm ra ngoài, lại không thể phòng bị vong hồn.
Cô ta vào được, chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông.
Nhìn người đàn ông dựa vào ghế, hai tay rủ xuống.
Cô ta đầu tiên là cười cười, sau đó cô ta thu liễm lại ý cười, lộ ra vẻ hồ nghi:
- Thuận lợi đến mức khiến tôi có chút khó có thể tưởng tượng, tôi mới ra ngoài không được mấy giờ, đã nhìn thấy đồ vật tôi muốn tìm, cũng nhìn thấy người tôi muốn tìm.
Loại cảm giác này.
Giống như Đường Tăng chuẩn bị đi Tây Thiên lấy kinh, ngày hôm trước mới biết được.
Linh sơn Tây Thiên ngay ở sát vách Trường An.
Rất không chân thực, quá không chân thực, khiến người ta cảm thấy hoảng hốt cho rằng hết thảy đều là giả.
Tù phạm nghiêng mặt qua, nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Cùng lúc đó, trong ngục giam, ở một phòng giam trong góc, có một tù nhân bọc chăn, như cảm ứng được khí tức nào đó quen thuộc, anh ta đang lạnh run.
Nhưng cũng may.
Khí tức kia không tới tìm anh ta.
- Cô đến tìm cây bút này sao?
Tù phạm chỉ chỉ bút máy trên bàn.
- Còn anh nữa.
Người phụ nữ tiếp tục đến gần.
- Thật ra, so với cây bút này, cầu Nại Hà càng muốn biết anh đã sử dụng phương pháp nào để khu sử cây bút này?
Tù phạm nhìn cô gái không ngừng đến gần.
Rũ vai.
Cười như không cười.
- Cây bút này lưu lạc ở dương gian đã mười giáp, cầu Nại Hà vẫn không muốn đi tìm, bởi vì trước đây khi cây bút này ở cầu Nại Hà, cho dù là Mạnh bà cũng không biết, ngoại trừ việc cây bút này có thể lấy hoạ mi ra bên ngoài còn có tác dụng gì, tất cả mọi người đều coi nó là một phế phẩm tinh xảo.
- Nhưng bây giờ lại khác, anh lại có thể dùng nó.
Nói xong.
Rốt cục người phụ nữ cũng đi tới trước mặt tù phạm.
Cúi người, quỵ gối.
Ngồi chồm hổm xuống.
Ngẩng đầu.
Nhìn tù phạm:
- Bút thì tôi phải mang về, người tôi cũng muốn mang về. Nhưng nói thật, tự dưng lấy đi tính mệnh một người sống, đây lại còn là dương gian, sẽ có phiền toái rất lớn. Tôi không muốn chọc ra phiền toái lớn như vậy, càng không muốn vì chuyện này khiến âm ty có thể tìm được cớ chỉnh cầu Nại Hà chúng tôi.
- Nói cách khác, tôi sẽ không chết?
Người chết.
Mới có thể xuống địa ngục.
Người phụ nữ gật đầu: - Đúng vậy, anh có thể không cần chết, chỉ cần anh nói ra phương pháp sử dụng cây bút này, anh sẽ không phải chết.
- Để báo đáp lại, khi tuổi thọ của anh cạn kiệt, phải qua cầu Nại Hà thì, anh sẽ được uống ít đi nửa bát canh Mạnh bà, để anh có thể nhớ kỹ một số chuyện của kiếp trước.
- Nghe có vẻ rất không tồi. - Tù phạm hơi suy tư, ngay sau đó hỏi: - Nếu như tôi không muốn thì sao?
- Phiền phức thì đúng là có chút phiền phức, nhưng không phải không thể mang linh hồn anh xuống phía dưới.
- Có thể anh không biết.
- Khi vong hồn ở trong địa ngục, sẽ không có quỷ quyền gì đáng nói.
- Đến lúc đó.
- Anh muốn không mở miệng cũng khó.
Người phụ nữ chậm rãi đứng lên, đưa tay, vuốt ve sườn mặt tù phạm.
Cô ta cảm thấy râu trên mặt anh ta khá cứng.
Trong tù đương nhiên không có điều kiện tốt tới mức có thể cạo râu mỗi ngày.
- Thật ra tôi cũng không thể dùng cây bút này thật tốt. - Tù phạm chỉ chỉ cây bút trước mặt này: - Tôi không cưỡi nó được.
- Đúng vậy, bởi vì anh chỉ là một người bình thường. - Người phụ nữ nói.
- Có lẽ vậy. - Tù phạm gật đầu.
Châu Trạch từng suy đoán có lẽ tù phạm này là một phán quan.
Luật sư An lại suy đoán tù phạm này là một nhân vật lớn tới không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng bây giờ đáp án xuất hiện.
Anh ta.
Là một người bình thường.
Địa ngục có thập điện Diêm La, có cầu Nại Hà, có U Minh Chi Hải, có Địa Tàng, có vô số vô số ác ma mà thoạt nhìn nó cực kỳ đáng sợ.
Nhưng từ xưa đến nay, người ở dương gian đều là người sống, đều là người bình thường.
Không phải các đại nhân vật an phận thủ thường trong địa ngục, an tâm mà trông coi mảnh đất nhỏ dưới chân mình.
Mà dương gian.
Cũng không đơn giản như vậy.
- Thật xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết. - Tù phạm áy náy: - Bởi vì tôi cũng không biết vì sao tôi có thể sử dụng nó.
Người phụ nữ nhìn tù phạm.
Tù phạm cười khổ một tiếng: - Chính như lời cô nói, tôi là một người bình thường, chuyện ngay cả các người cũng không biết, làm sao tôi có thể biết được.
Người phụ nữ không nói gì, chỉ rất bình tĩnh nói:
- Vậy tôi đây chỉ còn cách mang linh hồn anh xuống dưới.
Nói cách khác.
Anh ta phải chết.
- Sau khi xuống dưới rồi, tôi có thể nhìn thấy vợ và hai con của tôi không? - Tù phạm rất nghiêm túc hỏi.
Rất nhiều người đều đã hỏi ông chủ Châu vấn đề tương tự.
Bởi vì mấy câu "đi trước một bước, chờ anh/em trên đường hoàng tuyền", "chúng ta cùng nhau xuống hoàng tuyền", thường xuyên xuất hiện trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình văn nghệ.
Mặc kệ anh là quan lớn phú thương hay là nhàn vân dã hạc, tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò với những chuyện mà họ không biết, nhất là chuyện bản thân mình sẽ gặp phải sau khi chết.
Chỉ là.
Mỗi lần ông chủ Châu đều chỉ có thể cho một đáp án lạnh như băng.
Bởi vì trên đường hoàng tuyền, đám vong hồn chỉ như thể cái xác không hồn, chết lặng đi về phía trước, như từng con từng con rối gỗ, cũng giống như xưởng sản xuất dây chuyền đang lên nguyên kiện.
- Cái này còn phải xem vận khí của anh. - Người phụ nữ không trực tiếp trả lời vấn đề này, cô ta chẳng muốn đi phổ cập khoa học về tình cảnh địa ngục cho người sống. Cô ta vươn tay, đặt ở chỗ mi tâm tù phạm.
Chuẩn bị rút linh hồn anh ta ra.
Tù phạm chậm rãi nhắm mắt lại.
Anh ta không giãy giụa.
Cũng không phản kháng.
Có vẻ.
Rất bình tĩnh.
Anh ta rõ ràng, không phải anh ta dũng cảm, mà là vì không có cho nên mới không sợ, có chút giống với câu vua cũng thua thằng liều.
- Hỏi anh một lần cuối cùng, anh có nói hay không... ...
- Mau đi đi, đừng nói nhiều.
Tù phạm giơ tay lên, thúc giục nói:
- Nếu trong câu chuyện mà dong dài nói nhảm quá nhiều, sẽ khiến độc giả cảm thấy tác đang câu chữ, thiếu trình độ.
- ... ... - Người phụ nữ.
- Đây là anh tự tìm.
Trong lòng bàn tay người phụ nữ xuất hiện một phù văn màu đỏ.
Phù văn đang cảm ứng linh hồn trong cơ thể tù phạm, sau đó rút nó ra.
Trong lúc nhất thời.
Vị trí giữa hai người cũng phủ thêm một tầng sáng đỏ nhàn nhạt mắt người thường không cách nào nhìn thấy, như một tầng máu tươi vẩy lên trên mặt đất.
Ngay từ đầu, người phụ nữ rất bình tĩnh.
Rút linh hồn của anh ta ra.
Cầm bút lên.
Cô ta có thể quay về lòng đất phục mệnh.
Đương nhiên.
Còn có quỷ sai đã đưa mình tới đây.
Cũng cần hồi báo với phía trên một chút.
Cũng không phải vì hành vi di hoa tiếp mộc của quỷ sai kia đã phạm kiêng kỵ gì, trên thực tế, đối với các thế lực lớn trong địa ngục, pháp luật chỉ được sử dụng để ước thúc vong hồn và quỷ sai tầng dưới chót. Đối với chính bọn họ, nó không thích hợp.
Nhà ai mà không có chút âm mưu ý đồ sau lưng?
Ngay cả cầu Nại Hà cũng đã từng đi tìm luật sư An để bàn chuyện làm ăn.
Chuyện người phụ nữ muốn hồi báo là móng tay của tên quỷ sai kia. Khi móng tay ấy xuất hiện, vậy mà từ đáy lòng cô ta sinh ra một loại rung động, khiến cô ta cảm thấy hơi sợ hãi.
Một quỷ sai.
Khiến cô ta sợ hãi.
Ha ha.
Chẳng qua, người phụ nữ không biết, hiện tại quỷ sai đã đưa cô ta tới đây còn chưa rời khỏi. Xe của quỷ sai ấy vẫn ngừng ở bên ngoài ngục giam, chờ xem cô ta có thể đi ra được hay không.
Nếu như cô ta không đi ra được, cũng thôi đi.
Nếu như cô ta đi ra được.
Cô ta có thể an ổn xuống địa ngục lại một lần nữa hay không.
Có thể không phải là chuyện do cô ta định đoạt nữa.
Tuy đối với ông chủ Châu, mỗi lần khiến ý thức kia thức tỉnh thêm, lại phá hủy mất một tầng an toàn với tính mạng của bản thân, nhưng cho dù có là uống rượu độc giải khát, cũng tốt hơn nhiều so với việc lập tức ngừng lại cuộc sống cá muối như thế này.
Tạm thời không đề cập tới mấy việc vặt vãnh.
Phù văn trong lòng bàn tay người phụ nữ đã lóe lên thật lâu.
Nhưng cái gì cũng không rút ra được.
Thần sắc nghi hoặc hiện lên trên mặt người phụ nữ:
- Mày không phải người sống!
Không!
Không đúng.
Cho dù không phải người sống.
Cũng không thể nào không có linh hồn, hơn nữa đây đang là dương gian!
Ngược lại.
Người phụ nữ như ý thức được cái gì.
Càng hoảng sợ hô lên:
- Không, không, mày căn bản không tồn tại! ! !
- Ngươi tồn tại sâu trong đầu tao, trong mộng tao, trong lòng tao, trong tiếng ca của tao... ...
Bài hát trong phòng vẫn đang phát.
Tiếp tục chậm rãi.
Phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận