Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 572: Thu phục bé trai!

Theo lý thuyết, hẳn lão đạo phải trở lại Thông Thành từ sớm rồi, lão ta lái xe chở cô gái đen trở về, từ Từ Châu đến Thông Thành, hơn nửa ngày, theo lý đã đủ thời gian rồi.
Khi Châu Trạch nói ra tin tức này thì.
Oanh Oanh lập tức khẩn trương hẳn lên, luật sư An cũng phiền muộn, hai người gần như cùng lúc nói:
- Dịch hoa bỉ ngạn của ông chủ phải làm sao bây giờ?
- Dịch hoa bỉ ngạn của tôi thì sao?
- ... ... - (Lão đạo đã mất liên lạc).
Ừm.
Hình như.
Mọi người đều quan tâm tới hoa bỉ ngạn.
Đều là thiếu nữ đen.
Ngược lại an nguy của lão đạo.
Không ai quan tâm tới.
- Chờ chút nữa tôi lại gửi Wechat cho lão Hứa, để cậu ta dẫn theo Deadpool ra ngoài tìm thử. Lão Trương, anh cũng không cần ở lại đây làm gì, về trước đi, đi tìm thử xem.
Lão Trương nghe vậy gật đầu, cầm quần áo của mình lên sau đó đi ra ngoài. Xe để lại bãi gửi xe phía trước bệnh viện, một mình anh ta đón xe tới trạm xe lửa.
Để lão Trương đi cũng là vì thân phận của lão Trương rất tiện tìm người, dưới cái nhìn của Châu Trạch, năng lực ứng biến xử lý của lão Hứa và Deadpool kém hơn lão Trương một chút.
Chờ lão Trương rời đi rồi.
Châu Trạch cố ý liếc qua luật sư An đang nằm trên giường sát vách.
Luật sư An biết ý của Châu Trạch, gật đầu nói: - Đừng nói, lão Trương còn rất hữu dụng.
Đây có thể coi là bản thân mình thừa nhận mình nhìn lầm.
Lão Trương một là kiên định, hai là nghiêm cẩn, thiếu sót duy nhất của anh ta chính là anh ta không có bao nhiêu năng lực chiến đấu, chỉ có điều hiện tại phòng sách tạm thời không thiếu chiến lực tức thời, thứ bọn họ thiếu ngược lại chính là người có thể một mình đảm đương một phía xử lý mọi chuyện.
Luật sư An là loại người này, nhưng Châu Trạch lại không cho rằng mình là loại người ấy, tính tình của anh quá bại hoại.
Thật ra, trên phương diện sức chiến đấu.
Châu Trạch nghiêng người sang, nhìn về phía bé trai nằm bên trong.
Nếu có thể thu thằng này vào phòng sách.
Như vậy phương diện sức chiến đấu thực sự không cần lo lắng gì nữa.
Thậm chí có thể coi cậu ta là bảo vật trấn điếm.
Rất nhiều chuyện vốn không cần bản thân mình ra tay, cũng không cần cãi cọ với vị doanh câu miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực, hiện tại tính tình càng ngày càng kỳ quái kia.
Đến lúc đó.
Gặp phải chuyện gì.
Chỉ cần ngồi trong phòng đọc sách phái lao động trẻ em ra.
Chuyện sẽ được giải quyết.
Châu Trạch cũng không biết khi mình hôn mê đã có chuyện gì xảy ra, cho nên hiện tại anh còn đang phát sầu vì chuyện bé trai, mặc dù bé trai này dùng tốt thật, quả thực là huy chương vàng trong số kim bài đả thủ.
Đừng nói hiện tại Châu Trạch không phải bộ đầu, chỉ tính Châu Trạch là tuần kiểm, đoán chừng anh sẽ không cách nào tìm được loại tay chân cấp bậc này làm thủ hạ.
Nhưng phải làm thế nào mới thu phục được cậu ta đây?
Chẳng lẽ để ngu ngốc mở phong ấn, khiến cái thằng doanh câu kia đi ra run một cái, tạo ra "tình thương của cha như núi"?
Thật ra.
Trong lúc Châu Trạch hôn mê.
Ngu ngốc đã chủ động mở phong ấn.
Nhưng doanh câu lại không ra ngoài.
Trước đây khi cửa đang khóa, anh ta ở bên trong liều mạng phá cửa, hô to: - Tao muốn đi ra ngoài, tao muốn đi ra ngoài!
Hiện tại cửa đã được mở ra, anh ta lại ngồi bên trong nghễnh đầu nói: - Cửa cho chó ra vào đã mở!
Nếu doanh câu hoàn toàn ra tay, chiếm quyền chủ đạo của thân thể này, hiện tại ông chủ Châu đã không phải nằm ở chỗ này tiếp nhận trị liệu chậm rãi khôi phục.
Đây là hạng người dù có moi tim bản thân mình cũng có thể khiến nó kết vảy chỉ trong nháy mắt.
Lão Trương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Oanh Oanh.
Chờ màn đêm xuống, khi chuẩn bị nghỉ ngơi, Oanh Oanh dứt khoát cởi quần áo ra lên giường, chui vào trong chăn với Châu Trạch, còn cố ý cẩn thận nhắc nhở bản thân mình không nên chạm phải vết thương của ông chủ.
Luật sư An phát điên.
Anh ta từng kiến nghị rút ngắn khoảng cách giữa hai giường một chút, như vậy anh ta cũng có thể ké một chút khí lạnh, nhưng bị Châu Trạch không chút do dự cự tuyệt.
Luật sư An nói hiện tại mình đang trong thời kỳ quan trọng để dưỡng bệnh, cần nghỉ ngơi.
Nhưng Châu Trạch vẫn trực tiếp cự tuyệt.
Luật sư An gần như muốn mang luật lao động ra để lên án hành vi của Châu Trạch.
Nhưng ông chủ Châu vẫn khó chơi như cũ.
Phương diện này, bất kỳ người đàn ông nào cũng khó có khả năng đi mượn, ừm, trước đây để tiểu loli lên giường đã là nhượng bộ lớn nhất.
Không có biện pháp.
Sau nửa đêm.
Nghe thấy tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Châu Trạch, nghe thấy Oanh Oanh lấy khăn ướt lau mồ hôi giúp Châu Trạch.
Luật sư An không nhịn được.
Anh ta run run rẩy rẩy xuống giường.
Không tới bên phía giường Châu Trạch.
Mà trực tiếp đi tới chiếc giường ở tận cùng.
Vậy mà lại ngủ chung với tiểu cương thi.
Sau đó.
Tiếng ngáy vang lớn.
Còn có tiếng nghiến răng.
Nói mớ.
Ở bên ngoài, luật sư An luôn luôn áo mũ chỉnh tề, một bộ tinh anh xã hội, nhưng tướng ngủ lại có thể kém tới mức này.
Buổi sáng ngày kế tiếp.
Luật sư An rất thỏa mãn mở mắt ra.
Nhìn bé trai bị bản thân mình ôm vào trong ngực ngủ cả đêm.
Đột nhiên anh ta cảm thấy thằng này cũng không chướng mắt như lúc trước, trái lại còn cảm thấy cậu ta thật đáng yêu.
Luật sư An còn đưa tay nhéo nhéo mặt của đối phương, có chút ngoài ý muốn nói: - Ông chủ, da của cương thi cao cấp không khác gì da của người thường sao?
- Trên lý luận thì đúng là như vậy.
Bởi vì da của Oanh Oanh còn non hơn nhiều so với da của cô gái bình thường, hệt như tơ lụa.
Quan trọng nhất là.
Cô ấy sẽ không bao giờ có nếp nhăn.
Cô ấy sẽ không bao giờ béo phì.
Cô ấy sẽ không bao giờ già nua.
Cô ấy sẽ không bao giờ cần bỏ tiền ra mua đồ trang điểm!
- Da của vị này cũng rất non.
Luật sư An lại nhéo nhéo.
Yêu thích không buông tay, thật sự là yêu thích không buông tay.
Lúc này.
Bỗng nhiên bé trai mở mắt ra.
Đôi mắt lạnh như băng cứ nhìn luật sư An như vậy.
Tay của luật sư An ngừng động tác bóp véo.
- Ách... ...
Bé trai không hề làm gì cả.
Chính luật sư An lặng lẽ xuống giường.
Ngay sau đó.
Bé trai ngồi thẳng người.
Hơi nghi hoặc một chút nhìn hai tay của mình.
Oanh Oanh cũng từ trên giường xuống tới, đứng bên giường nhìn chằm chằm cậu ta, vẻ mặt cảnh giác.
Ngược lại, Châu Trạch vẫn đang uống cà phê Oanh Oanh mua về như trước, trong tay cầm tờ báo hôm nay, tựa hồ hoàn toàn không để ý hành động của bé trai.
Bé trai xoay người xuống giường.
Sau đó.
"Phù phù" một tiếng.
Ngã rầm trên mặt đất.
Đụng ống nhổ và chậu nhựa rửa mặt ngã lăn trên đất.
Hơn nữa còn đập vỡ.
Vị này vốn là thiết đầu oa thứ thiệt.
Khi cậu ta ngã xuống sẽ tạo ra lực sát thương càng mạnh hơn so với quả cân rớt xuống.
Ngay cả gạch trong phòng bệnh cũng bị rạn nứt.
Cũng may.
Ống nhổ là loại chưa dùng bao giờ.
Bé trai nằm trên mặt đất, rất khó khăn muốn đứng lên, nhưng vẫn không cách nào thành công.
- Đỡ dậy.
Châu Trạch lật một trang báo chí.
Oanh Oanh đi lên đỡ cậu ta dậy, nhưng cho dù đầu cậu ta đã nghểnh lên thật cao, vẫn không cao như giường bệnh.
- Ôm lên.
Châu Trạch lại nói.
Oanh Oanh ôm cậu ta lên giường.
Bé trai an vị dưới chân Châu Trạch, nằm trên một giường với Châu Trạch.
Bé trai hít sâu một hơi.
Trên mặt lộ ra vẻ say mê.
Nói:
- Chẳng trách thương thế lại đang khôi phục.
Châu Trạch buông báo chí.
Nhìn bé trai.
Trong mắt bé trai lộ ra vẻ nghi hoặc: - Tổ đang ở trong cơ thể anh sao?
Khi nói chữ "tổ" này thì.
Giọng điệu của bé trai hơi run.
- Ha ha.
Châu Trạch nở nụ cười.
Thạch chuỳ.
Doanh câu đúng là kẻ miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực.
Sau một lát, Châu Trạch khẽ gật đầu, nói:
- Anh ta đã bị tôi phong ấn.
Giọng rất bình thản.
Phảng phất như đang nói: Ah, đồ ăn thừa hôm qua bị tôi đặt trong tủ lạnh.
Bé trai gật đầu, nói:
- Tôi không muốn giết anh.
Oanh Oanh nghe xong lời này, ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, lúc cô ấy tới rõ ràng đã nhìn thấy cậu ta muốn hạ sát thủ với ông chủ nhà mình.
Đương nhiên.
Cảm giác chua xót buồn khổ trong lòng này, chỉ có bản thân bé trai mới rõ ràng được.
- Đều đã qua.
Đồ ăn thừa đặt trong tủ lạnh vẫn bị thiu.
- Anh vốn định thu phục tôi?
Bé trai không hỏi "anh vốn định xử trí tôi thế nào?", cũng không hỏi "anh có định giết tôi hay không?"
Bởi vì mấy thứ này không cần phải hỏi.
Sau khi bản thân mình tỉnh lại.
Phát hiện mình lại có thể nằm ở chỗ này.
Thật ra có rất nhiều chuyện đã rất rõ ràng.
Nghe nói như thế, luật sư An còn có chút hư nhược ở bên cạnh dùng sức nháy mắt ra hiệu cho Châu Trạch, ra hiệu cho Châu Trạch tranh thủ thời gian xác nhận, anh ta phải có đứa bé này!
Vô cùng vô cùng cần!
Cứ coi cậu ta như con trai mình mà ôm ngủ là tốt rồi!
Trước đây không phải luật sư An chưa từng nghĩ tới việc tìm một đầu dã cương thi về ngủ cùng bản thân mình.
Nhưng dã cương thi vừa dơ vừa thúi, hơn nữa còn không cách nào giao lưu, căn bản không cách nào so sánh với Oanh Oanh chuyên dụng của ông chủ.
Hiện tại, con tiểu cương thi này bề ngoài không tệ, da còn rất trơn mềm, lớn lên không khác gì thiếu niên lang, luật sư An thích đến cùng cực!
Có cậu ta.
Lại quay về cô gái đen.
Sau này việc ăn uống ngủ nghỉ sẽ không cần buồn phiền nữa.
Nhân sinh.
Bỗng nhiên viên mãn.
Vậy mà Châu Trạch chỉ lắc đầu, nói:
- Cậu có gì đáng để tôi thu phục?
- ... ... - Luật sư An.
Mẹ nó anh không trang bức sẽ chết sao!
- Tôi... ...
Bé trai nhíu nhíu mày, cậu ta muốn nói mình có thể đánh.
Nhưng nghĩ đến khí tức vừa xuất hiện đã khủng bố vô cùng kia.
Cậu ta lại phát hiện lời này không cách nào nói ra miệng.
- Có thể bị tôi thu phục, chỉ có vị kia. - Châu Trạch lạnh nhạt nói.
- ... ... - Oanh Oanh.
- ... ... - Luật sư An.
Bé trai nghe vậy.
Nghiêm túc tự hỏi.
Sau đó gật đầu.
- Đưa hồn huyết cho cô ấy.
Châu Trạch chỉ chỉ Oanh Oanh.
Bé trai cúi đầu.
Đưa tay đặt trên trán mình.
Sau đó.
Một giọt máu tươi hiện ra hào quang màu xanh lam rơi vào trong lòng bàn tay, cậu ta rất nghe lời mà đưa nó cho Oanh Oanh bên người.
- Ông chủ, cho tôi?
Oanh Oanh có chút thụ sủng nhược kinh.
Châu Trạch gật đầu.
Oanh Oanh nhận lấy hồn huyết, phảng phất như đang nhận quà ông chủ nhà mình tặng.
- Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ quay về.
Châu Trạch nói.
Bé trai bị Oanh Oanh ôm lấy, đặt lên trên giường sát vách.
Thật ra, sở dĩ Châu Trạch thu lấy hồn huyết của bé trai, để ở chỗ này, là vì có lẽ chỉ có loại con gái ngu ngốc khờ dại như Oanh Oanh mới cho rằng chỉ hôn môi là có thể mang thai.
Oanh Oanh vẫn cho rằng chỉ có dựa vào việc ngủ cùng với mình, huyết mạch của cô ấy mới có thể nảy sinh tiến hóa.
Mà trên thực tế, Châu Trạch vẫn cảm thấy đó là vì Oanh Oanh đặt hồn huyết ở chỗ mình, từ đó mới có thể ảnh hưởng lẫn nhau, khiến Oanh Oanh có tiến bộ rõ ràng như vậy.
Mà đối với đầu tiểu cương thi này, thứ nhất là Châu Trạch không muốn để cậu ta không công hưởng lời, dù sao thì cậu ta cũng khác với Oanh Oanh, cuối cùng một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã.
Thứ hai, Châu Trạch vẫn hơi không yên lòng với thằng này, cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc hồn huyết có thể kiềm chế được cậu ta hay không. Nếu để cậu ta được lợi, cuối cùng lại cắn trả bản thân mình, bản thân mình thật sự thiệt thòi lớn.
Lúc này.
Bé trai đang ngồi trên giường bỗng nhiên mở miệng, sâu kín nói:
- Đi theo anh tôi sẽ gặp lại cô ấy, đúng không?
Trong lúc nhất thời.
Một loại ý vị thuộc về tình thánh bắt đầu chậm rãi tràn ngập trong phòng bệnh.
Châu Trạch trầm ngâm một lát, nói:
- Cô ấy là thủ hạ của tôi, tôi có thể tính là chủ nhân của cô ấy.
- Ừm. - Bé trai gật đầu.
- Cho nên gả cô ấy cho ai, quyền này nằm ở chỗ tôi.
- Ừm!
Đôi mắt bé trai vốn ảm đạm.
Bỗng nhiên sáng lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận