Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 399: Cắn chết

Tiểu thuyết của vợ rất ít thể loại, bởi vì vợ luôn thích loại truyện kinh dị. Thật ra, trước đây vợ anh ta viết ngôn tình.
Tỷ như loại


Tổng giám đốc bá đạo, tiểu yêu tinh em là của tôi, không được chạy!


.
Chẳng qua.
Có lẽ sau khi sinh sản, cô ấy mắc chứng u buồn, dẫn đến sau khi sinh xong, con đường viết truyện của vợ lại đổi sang hướng kinh khủng thần quái.
Chẳng qua chứng u buồn này của vợ không nghiêm trọng lắm, có lẽ nó khiến tính tình của vợ trở nên hơi lạnh lùng hơn trước đây một chút, cũng biến thành không thích ra cửa nhiều, không thích giao lưu với người xa lạ. Nhưng đối với mình hay đối với con, vợ vẫn nhiệt tình săn sóc.
Cầm bút máy.
Viết từng chữ một.
Anh ta cứ ngồi như vậy, không ngừng viết.
Thật ra.
Ngay từ đầu.
Vợ mình không thể hiểu được loại đam mê này của mình.
Sau đó khi anh ta giải thích, bởi vì sách của cô ấy, chuyện xưa của cô ấy, sau khi anh ta dùng bút máy viết lại rồi đọc một lượt, có thể càng nhích lại gần nội tâm của cô ấy hơn.
Vợ anh ta rất cảm động,
Đối với tác giả.
Loại lời yêu thương không cần tiền này, nói nhiều rồi sẽ trở nên mất giá, nhưng có vẻ như phụ nữ thích chiêu này.
Cũng bởi vậy.
Mỗi lần vợ anh ta xuất bản quyển truyện nào, anh ta lại dành chút thời gian sao chép.
Khi ấy, vợ anh ta thích ngồi bên cạnh anh ta, nhìn anh ta. Nhìn mệt rồi, vợ sẽ dựa vào anh ta, nhìn anh ta sao chép, hưởng thụ loại cảm giác này.
Ngòi bút đang không ngừng viết ra hết chữ này đến chữ khác trên trang giấy.
Anh ta không quay đầu nhìn.
Cũng không nhìn xung quanh.
Bởi vì anh ta đã cảm giác được vợ anh ta đang ở ngay bên cạnh anh ta, làm bạn với anh ta.
Vợ đang ở ngay bên cạnh anh ta.
Đúng vậy.
Cô ấy vốn đang ở bên cạnh mình.
Trong phòng khách.
Ba bộ thi thể vẫn đang lẳng lặng bày trên ghế sa lon.
Tầng hai.
Chồng người chết.
Đang nghiêm trang ngồi trong phòng làm việc dùng bút máy viết chữ.
Tình cảnh kinh khủng giống hệt như trong phim trắng đen.
Mang theo một loại khó hiểu rồi lại hỗn loạn logic, khiến kẻ khác tê dại da đầu.
Có điểm giống với hành vi nghệ thuật.
Hành vi nghệ thuật chân chính, bản thân không nên kiểm tra logic của nó, mà chỉ cần tìm kiểm nội hàm cần biểu đạt trong sự hỗn loạn đó.
Ngày hôm nay anh ta không đi làm.
Sau tết trung thu vốn là thời gian nghỉ định kỳ, công nhân trong xưởng vừa trải qua quãng thời gian tăng giờ làm đẩy nhanh tốc độ, đương nhiên cũng cần có thời gian nghỉ ngơi một chút.
Hơn nữa, thời gian bận rộn nhất đã trôi qua, trong khoảng thời gian này nhà máy sẽ không bận rộn như vậy.
Cha và mẹ vợ xuất ngoại du lịch, bởi vì tính vợ trở nên lạnh lùng, rất ít khi chủ động giao lưu gọi điện thoại, liên lạc với cha mẹ. Mẹ vợ cũng rất ít khi tới quấy rầy cuộc sống của bọn họ.
Về phần người anh vợ làm cảnh sát.
Công việc của anh ta đã bận rộn đến mức "thê ly tử tán".
Đương nhiên anh ta cũng không có thời gian tới thăm hỏi...
Ngay giữa ban ngày.
Anh ta đang sao chép.
Rất nghiêm túc sao chép.
Mỗi một bút mỗi một vạch, đều viết cực kỳ tinh tế, hoàn toàn chú tâm tập trung tinh thần.
Đang giữa ban ngày.
Anh ta không ăn không uống.
Thậm chí anh ta chỉ ngồi ở một chỗ, không động đậy.
Anh ta chỉ không ngừng viết, viết.
Viết tới khi mặt trời xuống núi.
Viết lên khi ánh trăng treo lên.
Từ sáng viết tới tối...
Anh ta chết lặng.
Anh ta không cảm thấy thời gian trôi qua, dường như chỉ có loại hành động sao chép không cần dừng lại này mới có thể khiến anh ta quên mất những chuyện bản thân mình không muốn nhớ lại, mới có thể khiến bản thân cảm thụ được ấm áp cùng với không muốn xa rời.
Thần kỳ nhất là.
Bút máy.
Thậm chí còn không được bơm thêm mực.
Phảng phất như có thể viết, vô cùng vô tận không hết mực.
Mực trong bút máy.
Vẫn luôn dùng không hết.
Ngược lại, bàn tay vẫn luôn nắm chặt bút máy.
Bắt đầu có gân xanh lộ ra.
Còn là loại lộ ra như y tá chuẩn bị tiêm thuốc.
- Phù... ...
Đợi sau nửa đêm.
Rốt cục anh ta cũng sao chép xong câu chuyện


Tôi Yêu Nhà Của Tôi


này.
Anh ta ngửa người về phía sau, duỗi lưng một cái, cảm giác khớp xương của bản thân mình truyền tới một trận giòn vang. Dường như anh ta hoàn toàn không cảm giác được sự uể oải của cơ thể, hơn nữa trái lại, tinh thần của anh ta có vẻ càng thêm phấn khởi.
- Két...
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Lộ ra một đầu chó to lớn.
Là một con Alaska.
Trong nhà.
Không nuôi chó.
Anh ta nhớ kỹ, trước đây khi hai người mới vừa kết hôn, mình và vợ có nuôi một con Alaska nhỏ. Sau đó lại vì vợ mang thai, chỉ có thể tặng con chó này cho người khác.
Chờ sau khi hai đứa bé chậm rãi lớn lên, vì tính cách vợ anh ta đã thay đổi, cũng không có nhiều sức lực dành cho việc nuôi chó. Bởi vì một con chó cũng là một sinh mệnh, sau khi mua nó về nuôi ở nhà, chuyện ăn uống và chăm sóc nó cũng mệt không thua gì chăm sóc một đứa bé.
Nhưng từ trong nội tâm vợ anh ta vẫn rất ưa thích chó.
Ngay trong quyển truyện anh ta vừa sao chép xong, bên trong có một con chó, một con Alaska thành niên.
Con Alaska này thích ăn lạp xưởng hun khói, rất thông minh, biết ngồi xuống biết nắm tay, còn có thể chở đứa bé đi tản bộ.
Alaska đi tới, ghé đầu lên trên đầu gối của anh ta, nhẹ nhàng mà cọ xát.
Anh ta tự tay.
Xoa.
Đầu chó.
Sau đó.
Anh ta chậm rãi đứng dậy.
Thế nhưng con chó ngăn anh ta lại, không để anh ta đi ra ngoài. Nó ngẩng đầu nhìn anh ta, trong miệng còn chảy nước miếng. Nó đói bụng, nó đang đòi ăn.
Ở trong câu chuyện xưa của vợ.
Con chó này rất đáng yêu, rất hiểu chuyện, rất nghe lời.
Nó ưa thích ăn lạp xưởng hun khói.
Nhưng thứ mỗi ngày nó nhất định phải ăn chân chính, không phải lạp xưởng hun khói cũng không phải thức ăn cho chó.
Mà là máu tươi của người sống.
Ở trong chuyện xưa, mỗi lúc trời tối, nó sẽ ra ngoài một thời gian ngắn, thời gian đó là vì kiếm ăn.
Nó sẽ ra ngoài cắn người, hút máu tươi của người đó, sau đó trở về. Người bị nó hút máu tươi chỉ cảm thấy hơi hôn mê, tinh thần có chút không xong, không còn vấn đề nào khác. Thậm chí người đó còn không nhận ra được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Lượng máu nó muốn hút thật ra cũng là khoản nghiệt nợ trên người đối tượng mục tiêu. Nếu kẻ đó ít làm chuyện ác, ít làm chuyện xấu, nó chỉ hút một chút. Nhưng nếu kẻ đó là người xấu tới không thể xấu hơn, trực tiếp bị nó hút hết máu chết cũng có thể. Đương nhiên nếu đó là người tốt, căn bản nó sẽ không tìm được.
Anh ta nhớ kỹ, trước đây vợ anh ta đã từng nói qua, cô ấy vốn không có ý định viết con Alaska thành ra như vậy, cô ấy muốn viết ra một con Alaska, mỗi khi đói bụng lại ra đường, thần không biết quỷ không hay hút máu thay cơm. Ở bên ngoài nó là ma quỷ, ở nhà nó là thú cưng ngoan ngoãn, là thú vui bầu bạn với bọn nhỏ.
Đây mới là cảm giác cô ấy mong muốn, nhưng vì muốn xuất bản cần lẩn tránh chính sách, cô ấy phải sửa chữa thành như vậy.
- Đói bụng sao?
Anh ta dùng bút máy đâm rách bàn tay của mình, nhìn máu tươi nhỏ giọt xuống.
Nhưng con Alaska chỉ lắc đầu, không hề có hứng thú đối với máu tươi của anh ta.
- Đói bụng thì tự ra ngoài đi tìm thức ăn đi.
Anh ta tự tay mở dây thừng trên cổ Alaska.
Alaska vui vẻ vẫy đuôi, chạy ra ngoài.
Hít sâu một hơi.
Anh ta đi ra khỏi phòng làm việc.
Đã một ngày một đêm anh ta không xuống tầng, anh ta vẫn có chút không dám xuống tầng.
Cho dù.
Anh ta nhìn thấy chó.
Đứng ở vị trí cầu thang, anh ta do dự thật lâu, cũng lo lắng thật lâu. Anh ta bước bước đầu tiên xuống cầu thang, nhưng từ đầu đến cuối lại không dám bước tiếp.
Mãi cho đến khi.
Anh ta nghe được phía dưới.
Truyền đến tiếng bọn nhỏ cười giòn giã.
- Ha ha ha... anh... em muốn ăn... em cũng muốn ăn...
- Không cho... Mẹ nói ăn nhiều đường sẽ sâu răng... Em gái không được ăn... anh ăn... anh bị sâu răng thay cho em... ...
- Anh thật hư hỏng... Mẹ... anh rất xấu... ...
Bọn nhỏ không ngừng chơi rượt đuổi phía dưới.
Tuy rằng anh ta và vợ thường quát lớn, yêu cầu con trai phải chăm sóc cho em gái. Nhưng hiện tại, anh trai chỉ mới còn nhỏ lại thường xuyên cố ý trêu đùa em gái mình.
Bỗng nhiên.
Trong lòng anh ta.
Xuất hiện dũng khí.
Anh ta đi xuống lầu.
Bọn nhỏ đang đuổi nhau, trêu chọc nhau.
Em gái không đuổi kịp anh trai, tức giận đứng ở nơi đó. Sau khi con bé thấy anh ta xuống tới, lập tức chạy đến bên cạnh anh ta, ôm bắp đùi của anh ta, hô lên:
- Cha, anh rất hư, cha đánh mông anh ấy đi.
Anh ta đưa thay sờ sờ đầu con gái.
Đột nhiên.
Anh ta rất muốn khóc.
Mũi bắt đầu chua chua.
- Con không có, con không có, cha, cha đừng nghe em gái nói mò. Em gái ăn hết kẹo của mình rồi còn muốn ăn kẹo của con.
Anh trai cũng chạy mau tới giải thích.
Con cháu đều tụ tập ở bên cạnh mình.
Bọn họ đang cãi nhau.
Bọn họ vây quanh bản thân mình tố cáo lẫn nhau.
Loại cảm giác này.
Không có chút đáng ghét nào.
Trái lại anh ta còn cảm thấy nó vô cùng tươi đẹp.
- Rầm.
Vợ anh ta đẩy cửa phòng bếp ra.
Cô ấy buộc tạp dề đi từ bên trong ra.
Dựa vào khung cửa, hơi bất mãn mà phàn nàn nói:
- Hôm nay dì xin nghỉ về nhà, em tùy tiện làm vài món, anh cũng tùy tiện ăn một chút đi. Vợ anh không biết nấu cơm, điểm này từ lúc anh theo đuổi em hẳn anh đã biết.
- Chỉ cần em nấu, món gì cũng ngon.
Anh ta kích động nói.
Vợ anh ta cười cười, thúc giục nói: "Anh đưa bọn nhỏ đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm đi.
Anh ta dẫn theo bọn nhỏ đi rửa tay, vào phòng vệ sinh, hai đứa bé đều rất biết điều, tự mình chà xà phòng lên nghiêm túc chà xát bàn tay nhỏ.
Anh ta lại nhìn bản thân mình trong gương.
Khuôn mặt tiều tụy, tiều tụy tới không gì sánh được. Trên mặt anh ta trắng bệch, là màu trắng do mất quá nhiều máu.
Hẳn là anh ta đã quá mệt mỏi, gần đây anh ta bận tối mày tối mặt.
Xem ra.
Vẫn phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Dẫn theo bọn nhỏ đi ra ngoài, vợ anh ta đã sắp bát đũa trên bàn cơm phòng khách, cả nhà ngồi xuống.
- Lòng đỏ trứng còn chưa trở lại. - Con gái hỏi.
Lòng đỏ trứng là tên của con Alaska.
- Con muốn ăn cơm, lòng đỏ trứng cũng muốn ăn cơm, nó đang tìm thứ gì ăn ở bên ngoài. – Vợ anh ta nói.
Con gái gật đầu: - Hy vọng hôm nay lòng đỏ trứng có thể ăn no nê, buổi tối lại chơi với con.
- Con cũng phải ăn no nê, ăn no mới có sức chơi với lòng đỏ trứng.
Anh ta ăn phần cơm của mình, cơm nấu hơi nhão, là do vợ anh ta đổ hơi nhiều nước vào cơm, nhưng anh ta vẫn cảm thấy ngon hết sức, rất thơm ngọt.
Anh ta đứng lên, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn uống trà, mở TV.
Trong TV đang phát tin tức Thông Thành.
- Bản đài vừa lấy được tin tức, lúc chạng vạng tối trước ngân hàng khu Sùng Xuyên, một cô gái bị một con chó lớn cắn chết. Hiện tại không biết con chó lớn kia đã đi đâu.
- Vấn đề chó thành thị không mang theo rọ mõm khi ra đường đã càng ngày càng nghiêm trọng. Đài truyền hình xin nhắc nhở những người yêu chó hãy nuôi chó một cách văn mình, không nên tạo thành phiền phức và thương tổn cho những người khác. Chúng tôi hy vọng loại thảm kịch này sẽ không tiếp tục phát sinh.
- Đồng thời chúng tôi cũng hy vọng chính phủ thành phố có thể tăng mạnh việc quản lý và giám sát phương diện này, tăng mạnh việc quản lý thú cưng thành thị hoàn thiện quy phạm.
- Cuối cùng.
- Thứ đáng chú ý là.
- Cô gái bị chó cắn chết kia làm nghề bảo mẫu gia đình, bốn mươi tuổi, không phải người địa phương Thông Thành.
- Cảnh sát đã điều tra tin tức thẻ căn cước của cô ta, phát hiện ảnh trên chứng minh không giống với người thực.
- Hiện nay, thân phận chân thật của cô gái kia đã được xác định, thật ra cô ta đang nợ nần rất nhiều, là người trốn nợ, giả mạo tên tuổi của người khác để ra ngoài làm việc.
- Trước khi cô ta gặp chuyện không may.
- Cô ta mới vừa tan tầm từ biệt thự hạng sang gần đó, trở về nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận