Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 697: Ngoắc ngoắc!

Nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Oanh Oanh lại dần dần cho thấy một chút nhu hòa.
- Anh ấy đối xử với cô không tệ, cuối cùng không thiêu cô.
Oanh Oanh cúi đầu.
Hai tay đặt dưới quầy bar.
Lại chậm rãi nắm lại.
Cô đã đáp ứng ông chủ.
Nếu như Bạch phu nhân xuất hiện trước mặt cô.
Cô sẽ đánh bại bà ta!
Bạch phu nhân nở nụ cười, đồng thời nói:
- Ngược lại cực kỳ giống với tôi năm đó, vì anh ấy, có thể không tiếc tất cả.
Trong giọng nói rõ ràng có nhớ lại và hồi tưởng.
Bạch Oanh Oanh cắn chặt răng, nổi lên dũng khí, lại một lần nữa ngẩng đầu, đối diện với Bạch phu nhân:
- Phu nhân, bà lừa Oanh Oanh.
- Tôi lừa cô? Tôi đây còn không phải vì tốt cho cô.
- Tiểu thư khuê các của thư hương thế gia.
- Rõ ràng thân thanh bạch lại có kết cục thê thảm bị dìm lồng heo.
- Chọc người thương yêu bao nhiêu.
- Càng khiến cho người ta thoải mái hơn khi nghe nữ la sát tạo phản chứ?
- Nếu anh ấy biết được thân phận chân thật của tôi.
- Còn dám giữ cô ở bên người, bồi dưỡng ra tình cảm sao?
- Phu nhân, bà rốt cuộc định làm cái gì!
- Bé ngốc, tôi đây vì tốt cho cô, cô hạnh phúc hơn tôi, cũng may mắn hơn tôi, thật đó.
- Cô hạnh phúc may mắn hơn tôi nhiều nhiều lắm.
- Ban đầu lúc tôi khuyên anh ấy giết Thiên Vương tự lập.
- Tôi khuyên anh ấy không cần lo cho Thiên kinh tự mình đánh ra đi.
- Tôi khuyên anh ấy núi xanh còn đó không lo không có củi đốt.
- Cuối cùng.
- Tôi khuyên anh ấy buông tha cho Thiên kinh rời đi với tôi.
- Anh ấy vẫn từ chối tôi.
- Một lần đều không nghe tôi!
- Tôi theo anh ấy đi đánh giặc, tôi thủ thành với anh ấy, khi Thiên Vương giam cha mẹ vợ con của anh ấy, tôi giúp anh ấy hòa giải!
- Thành phá anh ấy bị cạo đầu giết chết.
- Tôi liều chết không đầu hàng, bị dìm trong kênh đào Thông Thành này!
- Tôi làm nhiều như vậy vì anh ấy, tôi bỏ ra nhiều như vậy cho anh ấy.
- Nhưng anh ấy lại luôn coi tôi là con gái của anh ấy!
Bạch phu nhân tự giễu cười cười, nhìn Oanh Oanh, ôn nhu nói.
- Ít nhất, anh ấy không coi cô là con gái, cũng không coi cô là thuộc hạ bình thường, tôi có thể nhìn ra, thật đó.
Bạch phu nhân lui về sau mấy bước.
Áy náy nói:
- Oanh Oanh, xin lỗi, là chị đây có lỗi với em, chị đây vốn không định mưu toan gì, thật đó, chị đây chỉ muốn cho em sống tốt một chút, chỉ muốn để cho em có thể ở bên cạnh anh ấy, bù lại tiếc nuối lúc đầu của chị đây.
- Thậm chí.
- Để cho anh ấy thiêu em.
- Cũng chỉ vì muốn thử anh ấy một chút.
- Nếu như anh ấy thật sự thiêu em.
- Chị đây sẽ ra tay ngăn cản.
- Phu nhân... ...
- Đáng tiếc, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc.
Bạch phu nhân ngẩng đầu.
Giọng run sợ nói:
- Ai bảo chị đây lại nhìn thấy hy vọng chứ, Oanh Oanh, đừng trách chị đây lòng dạ ác độc.
- Em vốn là thân thể của chị đây.
- Mà trong thân thể của chị đây, lại cất giấu chìa khóa để anh ấy có thể sống lại.
- Vốn.
- Chị đây cũng không có suy nghĩ này.
- Nhưng hiện giờ.
- Chị đây lại nhìn thấy hy vọng.
- Cho dù anh ấy chỉ có thể trở về một hồn phách, cho dù chỉ có thể trở về một hư ảnh.
- Cho dù chỉ có thể trở về một lúc.
- Cho dù anh ấy chỉ có thể nói đôi câu vài lời với chị đây.
- Cho dù anh ấy chỉ có thể liếc nhìn chị đây một lần.
- Chị đây cũng nguyện ý.
- Cũng bỏ được!
... ...
- Oanh Oanh.
- Ông chủ?
- Nếu đột nhiên có một ngày, Bạch phu nhân xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ làm như thế nào?
- Ông chủ, nếu thấy được phu nhân... người ta sẽ đánh bại bà ta!
... ...
Oanh Oanh giơ nắm tay lên.
Cô đã đáp ứng ông chủ.
Nếu như mình mềm lòng với phu nhân.
Sau khi ông chủ biết được sẽ không thoải mái.
Oanh Oanh biết.
Ông chủ không thích chuyện khoa trương lại giả tạo phát sinh bên người mình nhất.
Còn cô, cũng không nguyện ý rời khỏi ông chủ!
- Phu nhân, phần hồn này là của bà.
Ý ở ngoài lời, bà đánh không lại tôi!
Người ta.
Hiện giờ đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều!
- Dù sao tôi cũng phải thật sự lưu lại mới có thể tường thuật lại cho bọn họ đúng không?
Bạch phu nhân lơ đễnh, một miếng ngọc bội xuất hiện trước mặt, tản mát ra vầng sáng nhu hòa.
Trong giây lát.
Bạch Oanh Oanh chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên cứng ngắc.
Nắm tay giơ lên thế mà lại không cách nào vung ra được.
Các bộ phận khác trên thân thể.
Cũng rơi vào trong ngăn trở, giống như bị ném vào trong một cái vại cao su cường lực.
- A!
Trong cổ họng Bạch Oanh Oanh phát ra một tiếng rít gào.
Đầu tóc bóng đẹp vốn màu đen.
Lập tức biến trắng.
Khí tức cả người cũng dâng lên.
Nhưng mà.
Sáng bóng trên ngọc bội lại đột nhiên mạnh lên.
Cho dù Bạch Oanh Oanh lúc này gần như tiến vào trạng thái bùng nổ cũng vẫn không có cách nào chống cự được kiểu giam cầm này.
- Vô dụng thôi, Oanh Oanh, thật sự vô dụng thôi.
- Hai trăm năm qua.
- Mỗi lần mở quan tài đến nói chuyện với cô.
- Thật ra tôi đều dùng ngọc bội này thu thập khí tức hồn huyết của cô, chậm rãi khắc vào trong ngọc bội này.
- Trước kia tôi thật sự không định làm gì cô cả.
- Đơn thuần chỉ vì lưu lại cho mình một kỷ niệm mà thôi.
- Nhưng hiện giờ.
- Chỉ cần ngọc bội này ở trong tay tôi.
- Cô sẽ không có cách nào thoát khỏi trói buộc của nó.
- Tôi và cô là chị em một hồi.
- Chị đây.
- Tiễn cô lên đường thôi.
- Không phải cô rất thích nhìn giường trúc sao.
- Chờ sau khi cô đi rồi.
- Anh ta của cô.
- Sẽ đốt cho cô đi.
Trong ánh mắt của Bạch Oanh Oanh tràn đầy sự phẫn nộ đỏ ửng.
Cô không cam lòng.
Cô thật sự không cam lòng!
Cô sợ.
Cô vô cùng sợ.
Cô rất sợ rất sợ.
Sợ sau khi ông chủ về không tìm được mình.
Sợ ông chủ không có cô đêm sẽ không ngủ được...
Dường như cảm xúc của Bạch phu nhân cũng hơi sa sút.
Chậm rãi đến gần Bạch Oanh Oanh.
Trong lòng bàn tay bà có một ngọn lửa màu vàng đang thiêu đốt, đây là ngọn lửa lấy được từ chỗ thành hoàng, thiêu hết tất cả tai họa!
Bạch phu nhân giơ tay.
Dưới ngọc bội khống chế, Bạch Oanh Oanh mất đi gần như tất cả năng lực chống cự, bị Bạch phu nhân ép mở miệng ra.
- Em gái, đừng trách chị đây lòng dạ ác độc, nói không chừng, sau trận này, chị đây cũng đi tìm em đó.
Ngọn lửa.
Được Bạch phu nhân đưa đến bên miệng Bạch Oanh Oanh.
Cô bé ngăm đen đang chuẩn bị kêu Tử Thị ra tay, cũng vào lúc này, đầu gối của cô đột nhiên đau nhức, cảm xúc nối thông kịch liệt truyền đến, trong mắt cô hoảng sợ, tại sao lại như vậy!
Giống như thấp khớp lâu rồi có thể cảm ứng được thời tiết thay đổi.
Cô bé ngăm đen cũng có cảm ứng của bản thân, hơn nữa cô tin tưởng vững chắc rằng cảm ứng của bản thân sẽ không sai!
- Đừng trách chị đây, có trách thì trách, ai bảo số mệnh của phụ nữ chúng ta.
- Khổ chứ.
“Ong!”
Đúng vào lúc này.
Lòng bàn tay trái của Bạch Oanh Oanh đột nhiên nứt ra, tản ra một vầng sáng màu đen.
Ở phía sau Bạch Oanh Oanh cũng xuất hiện một bóng dáng đàn ông do vầng sáng màu đen ngưng tụ thành.
Bạch phu nhân vốn chưa kịp phản ứng.
Bà thậm chí còn không biết đây rốt cuộc là tình huống gì!
Tay trái của Bạch Oanh Oanh giống như khôi phục tự do.
Vung xuống.
“Bốp!”
Cả người Bạch phu nhân bị đánh bay ra ngoài.
Giống như ruồi bọ vỗ bay một con ruồi bọ.
Mà bóng dáng màu đen phía sau Oanh Oanh lại chậm rãi mở miệng nói:
- Đê... ... tiện... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận