Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 465: Chữa bệnh

Theo Châu Trạch nhắm mắt.
Kết giới màu xanh nhạt cũng biến mất theo.
Mọi người trong phòng sách đều phủ phục trên mặt đất, thở hồng hộc, rất uể oải.
Phải biết rằng khi đánh lộn, cho dù chỉ đi theo bên cạnh hô "6666" cũng là một chuyện rất mệt mỏi.
Luật sư An nhìn hố sâu trước mặt, lại nhìn ông chủ nhà mình đứng ở nơi đó, từ từ nhắm hai mắt lại không nhúc nhích.
Đây là.
Lực lượng của vị giấu ở sâu trong cơ thể ông chủ…
Mà Lâm Khả từng nói sao?
Có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Trước đây, anh ta chỉ mới nghe nói tới, còn chưa tận mắt nhìn thấy.
Lần này.
Chính mắt thấy.
Cũng bởi vậy, nó mang đến rung động thật lớn cho anh ta.
Có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này.
Luật sư An bỗng cảm thấy xấu hổ.
Xấu hổ với chuyện trước đây bản thân mình không ngừng khuyên nhủ ông chủ phải thật chăm chỉ.
Phải không ngừng vươn lên.
Không nên cá muối.
Không nên lười biếng.
Không nên được chăng hay chớ.
Thậm chí còn bởi vậy mà từng thất vọng vì ông chủ.
Vậy mà hiện tại xem ra, trên người có chứng nhận quỷ sai phủ quân, trong cơ thể phong ấn cương thi thượng cổ.
Chẳng khác gì tài khoản max level và thần trang đều là của anh,
Anh cưỡng ép bản thân đi tới tân thủ thôn làm nhiệm vụ “hộ tống” hoặc “đưa thư”.
Đây không phải làm khó người khác sao?
Vì sao mình lại có thể không hiểu chuyện như thế!
Ông chủ như vậy.
Anh có phơi nắng, cá muối, thì có lỗi gì?
"Phù phù" một tiếng.
Châu Trạch ngồi trên mặt đất.
Ngực không ngừng phập phồng.
Mắt chậm rãi mở ra.
Sau đó anh lại mệt mỏi nhắm mắt lại.
Bạch Oanh Oanh lập tức vọt tới, đỡ Châu Trạch lên.
- Ông chủ, anh không sao chứ?
Châu Trạch lắc đầu, theo bản năng cầm lấy hai nắm đấm của mình.
Niềm vui có chút bất ngờ, cánh tay vốn gãy xương của mình đã không phục, hai móng gãy lìa của mình lúc trước cũng phục hồi như cũ.
Đương nhiên, chút vui sướng ấy thật ra cũng không đủ hưng phấn, đơn giản là một phương thức uống rượu độc giải khát mà thôi.
Ngu ngốc không thể kéo dài phong ấn mãi được, lần này sau khi hóa giải phong ấn, Châu Trạch có thể cảm giác rõ ràng được, cho dù ngu ngốc có tiếp tục cố gắng phác họa chữ "phong" kia thế nào đi nữa, nó cũng không thể nồng hậu sáng rõ như lúc ban đầu, nó trở nên nhạt hơn rất nhiều.
Bụng Tiểu Hầu Tử căng phồng, ngồi bên cạnh Châu Trạch, hơi ngượng ngùng len lén đánh giá Châu Trạch. Nó rõ ràng, chuyện này là vì nó mới thành như vậy, nếu không phải mình đần độn trực tiếp xông thẳng vào cục cảnh sát, sẽ không nảy sinh những phiền phức phía sau.
Châu Trạch đưa tay, sờ sờ trên đầu tiểu Hầu Tử, tiểu Hầu Tử có vẻ rất thuận theo, không phản kháng, trái lại còn thuận theo lòng bàn tay của Châu Trạch không ngừng cọ cọ.
- Hầu Tử, từ nay về sau lão tử không nợ gì mày nữa.
Tiểu Hầu Tử đứng lên, nhát gan mà đưa tay chỉ trong tường vây.
Ý của nó rất đơn giản.
Nếu mọi người đã tới đây rồi.
Hay là thuận tiện cứu lão đạo ra luôn?
- Hiện tại không thể. - Luật sư An lập tức đi tới, tay trái của anh ta máu me đầm đìa, thoạt nhìn rất khủng bố, nhưng anh ta vẫn cố nén thống khổ của mình, nói: - Hư ảnh Giải Trãi ở chỗ này đã được giải quyết, chắc chắn bản tôn Giải Trãi sẽ cảm ứng được. Tuy rằng nó không thể biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định nó sẽ có phần cảnh giác với nơi này.
- Chúng ta không thể ra tay ở cục cảnh sát nữa, thậm chí sau này khi chúng ta ra vào cục cảnh sát, cũng không thể lộ ra lực lượng của chính mình. Chỉ cần chúng ta hơi không cẩn thận, sẽ bị Giải Trãi tận lực nhìn chằm chằm nơi này phát giác.
Châu Trạch gật đầu, anh biết mới vừa rồi vị trong cơ thể mình kia đã làm gì, đơn giản là nuốt chừng hình chiếu kia, khiến nó không cách nào ra ngoài báo tin.
Nhìn như rất dứt khoát lưu loát mà giải quyết nó, nhưng trên thực tế, chỉ cần trong quá trình này có chút sơ hở, cả hai bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh cảnh vạn kiếp bất phục!
Có trời mới biết ngộ nhỡ vị kia không thể ngăn cản nó thành công, hoặc bản thân mình không có chiếc nhẫn Thanh Đồng này, một khi tin tức lộ ra ngoài.
Có lẽ sáng mai khi bản thân mình mới vừa nằm trên ghế sofa.
Thần Phật địa ngục đại năng đủ loại kẻ thù đã tụ tập trên mái nhà, khắp bầu trời phòng sách.
Mọi người đang chơi trò đoán số, quyết định xem rốt cuộc là ai đi lên phân thây anh, trở thành người đầu tiên được báo thù.
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, thật khiến anh không rét mà run.
Mọi người dọn dẹp một chút, sau đó cùng nhau trở về phòng đọc sách.
Trong trại tạm giam, lão đạo đã kêu oan mệt mỏi rồi, lúc này lão còn đang nằm ngáy o..o...
Lão không hề cảm nhận được vì lão mà tạo thành chuyện huyên náo phức tạp tới mức nào.
... ... ...
Khi trở lại phòng đọc sách đã hơn năm giờ sáng, Châu Trạch vọt vào tắm, đang chuẩn bị đi lên tầng ngủ.
Lúc này, ngoài cửa lại có người gõ, là một nam một nữ, thoạt nhìn đại khái chừng năm mươi tuổi.
Hai người đều ăn mặc rất đơn giản, trên mặt có mây mù che phủ.
Bạch Oanh Oanh đi mở cửa, hỏi: - Xin hỏi mấy người có chuyện gì không?
Lúc này.
Người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất, người đàn ông cũng quỳ xuống cùng một lúc theo.
- Xin cô thương xót giúp chúng tôi một tay đi, giúp chúng tôi một tay đi.
Nói xong.
Người phụ nữ liền chuẩn bị mở túi nhựa trong tay mình ra, hình như bên trong có đựng không ít đồ vật.
- Oanh Oanh, đuổi bọn họ đi, đừng để bọn họ mở túi ra! - Châu Trạch đứng trên bậc thang còn chưa lên đi lập tức hô lên.
- Được rồi!
Oanh Oanh cho rằng hai người này có mục đích gì khác.
Lập tức một cước đạp bay cái túi trong tay người phụ nữ.
Chỉ thấy cái túi trong tay người phụ nữ bay ra ngoài, rơi xuống rất nhiều giấy.
Người phụ nữ lập tức bị Oanh Oanh xách cổ lên.
- Nói, rốt cuộc các người có mục đích gì!
Người đàn ông bên cạnh lập tức đi lên chuẩn bị cứu vợ mình, nhưng sức lực của một người đàn ông như anh ta cũng không cách nào khiến tay Oanh Oanh buông lỏng.
- ... ... - Châu Trạch.
Có chút đau đầu.
Châu Trạch chỉ có thể từ trên cầu thang đi xuống, ra hiệu cho nữ bộc nhà mình buông tay ra.
Người phụ nữ ngã trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm lớn.
Người đàn ông quỳ gối bên người người phụ nữ, một bộ giận mà không dám nói.
- Ông chủ? - Bạch Oanh Oanh có chút không thể hiểu được.
Châu Trạch thở dài, cúi người, nhặt hết mấy thứ trong túi nhựa vừa bị Oanh Oanh đá ra lại.
Phía trên này có chứng nhận thôn ủy bản xứ, chứng minh hai vợ chồng này là người nghèo khó.
Cũng có đủ loại bản sao đơn xét nghiệm trong bệnh viện, cùng với đơn chẩn đoán bệnh của bác sĩ.
Trên phương diện này, ông chủ Châu là người trong nghề, đầu năm nay, rất nhiều ca bệnh được chữa bằng cách huy động vốn từ cộng đồng. Đến cuối cùng nó nhiều tới mức như lông gà trên đất, phần lớn nguyên nhân là vì người dân chưa hiểu rõ chuyện chữa bệnh.
Tỷ như bệnh gì cần chừng bao nhiêu tiền để chữa trị, cần bao nhiêu tiền để hồi phục, bảo hiểm y tế ở thành phố và bảo hiểm y tế ở nông thôn có thể chi trả bao nhiêu? Ngoại trừ người làm việc chữa bệnh chuyên nghiệp cùng với một số ít người có người nhà vừa lúc bị loại bệnh này, trên cơ bản những người còn lại đều không hiểu ra sao.
Chỉ có điều sau khi Châu Trạch nhìn một chút, hẳn người bị bệnh là con gái của bọn họ, là bệnh bạch cầu, đã phối hình thành công, cần làm cấy ghép giải phẫu.
Hơn nữa, điều khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là tên cô gái trên giấy chẩn đoán là "Châu Trạch Nhã", chỉ nhiều hơn tên của mình một chữ.
- Còn thiếu bao nhiêu? - Châu Trạch hỏi.
- Mười vạn. - Người đàn ông trả lời.
- Oanh Oanh, trên quầy chúng ta còn bao nhiêu tiền?
Oanh Oanh len lén tiến đến bên người ông chủ, nhỏ giọng nói: - Ông chủ, lần trước sau khi mua cà phê xong, chúng ta không còn tiền gì cả. Hay là hiện tại tôi đi đốt ít tiền âm phủ?
Ánh mắt Châu Trạch lại nhìn về phía luật sư An vừa băng bó tay mình xong, đang ngồi ở nơi đó cầm ly cà phê “siêu to khổng lồ”.
- Lão An. - Châu Trạch hô lên.
- Ừm? - Luật sư An nhìn lại.
Châu Trạch đưa tay chà xát đầu ngón tay.
Luật sư An nhíu nhíu mày: - Anh tưởng bản thân mình đang mở trung tâm từ thiện sao? Ông chủ?
- Cho nên tôi mới kêu Oanh Oanh đừng để bọn họ mở túi ra, tôi không muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ gặp phải khó khăn gì, mắt không thấy tâm không phiền, cũng có thể yên tâm thoải mái lên tầng ngủ.
- Ai biết Oanh Oanh lại trực tiếp đá bay túi của người ta, nếu như tôi không xuống ngăn cản, có lẽ nữ cương thi này sẽ đả thương người thật.
- Ông chủ, có một loại bệnh mãi mãi cũng không chữa khỏi.
- Tôi biết.
Luật sư An lấy thẻ từ trong ví tiền ra, ném tới: - Trong thẻ này còn chừng mười bảy, mười tám vạn, mật mã là 116.
Châu Trạch cầm thẻ trong tay, để lên bàn rồi quay trở ra.
- Không đưa qua? - Luật sư An hỏi.
- Gọi điện thoại hỏi một chút.
Châu Trạch nhớ kỹ tên bệnh viện được viết trên đơn chẩn đoán, vừa lúc là bệnh viện của viện trưởng Lâm.
Bấm điện thoại của viện trưởng Lâm, qua hồi lâu, bên kia mới nghe, hẳn là cô còn đang ngủ.
- Alo, chuyện gì?
- Hỏi em chuyện này, có phải chỗ em có một bệnh nhân bị bệnh bạch cầu tên là Châu Trạch Nhã không?
- Đúng vậy, đúng là có thật.
- Đã gom đủ tiền chữa bệnh chưa?
- Đủ rồi.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Anh nhìn về phía một nam một nữ còn đứng ở cửa.
- Đủ rồi?
- Trong bệnh viện quyên tiền, ngoài ra còn huy động vốn từ cộng đồng, toàn bộ phí dụng suốt ca giải phẫu cần chừng 250 ngàn, đã gom đủ, nhưng bệnh nhân bị người trong nhà đón đi, không đưa ra phẫu thuật.
- Vì sao?
- Em cũng không biết, em cũng đang phái người đi tìm bọn họ đây, nếu hôm nay vẫn không tìm được em vốn định tới cục cảnh sát báo án.
- Đúng rồi.
- Cô bé kia còn chưa đầy hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, cũng có duyên phận với anh, tên hai người giống nhau như thế.
Cũng không biết là do vừa tỉnh ngủ hay vì nguyên nhân gì khác, không ngờ viện trưởng Lâm lại có thể nói đùa một câu.
Chẳng qua.
Lại liên tưởng một chút tới hai y tá cô ấy sắp xếp ở hiệu thuốc sát vách.
Châu Trạch cảm thấy chuyện cười này không buồn cười một chút nào.
A.
Người phụ nữ khẩu thị tâm phi.
- Được rồi, anh biết rồi.
Châu Trạch ngắt máy.
Chỉ chỉ Bạch Oanh Oanh.
- Bắt bọn họ lại.
Bạch Oanh Oanh không nói hai lời.
Một tay một, một nam một nữ kia đều bị vồ tới.
Một nam một nữ sợ tới choáng váng.
Không phải anh nói muốn quyên tiền sao? Xem bộ anh còn có thể đưa rất nhiều tiền, bản thân mình còn đang chờ lấy đây.
- Tôi đã hỏi rồi, bệnh viện nói toàn bộ tiền giải phẫu đã gom đủ, vì sao các người không lấy số tiền ấy ra phẫu thuật? Còn có, bệnh nhân đâu?
- Chúng tôi vốn định đổi bệnh viện, đổi lại bệnh viện tốt hơn. - Người đàn ông trả lời.
Châu Trạch nhíu mày, trực giác nói cho anh biết hai người này đang nói láo.
- Tôi tới đi.
Luật sư An đứng dậy, đi tới, đặt tay trái của mình trên trán người đàn ông kia. Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên thừ ra.
- Vì sao không lấy số tiền ấy ra phẫu thuật? - Luật sư An mở miệng hỏi.
Người đàn ông ngơ ngác mở miệng nói:
- Con trai tôi sắp kết hôn, cần mua phòng tân hôn, kể cả tiền chữa bệnh của người chị này, vẫn còn thiếu mười vạn mới đủ tiền đặt cọc. Hiện tại phòng ở mắc như vậy, không có nhà làm sao kết hôn được?
- Nào có tiền cho con bé làm giải phẫu... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận