Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 543: Tôi điên lên!

- Còn có thể... ... trồng... ... không?
Ừm...
Ừm?
Ừm! ! !
Rốt cục thiếu nữ ngăm đen cũng phản ứng lại.
Lập tức điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Có thể, có thể trồng, có thể trồng, đời này việc tôi giỏi nhất chính là... làm ruộng!
- Thực sự, thực sự! ! !
Phù...
Dường như thiếu nữ ngăm đen đã quên.
Lúc trước bản thân mình đã từng nói lời "tuyệt không" kia với Oanh Oanh bên bờ sông.
Hiện tại.
Đầy trong đầu cô ta.
Đều chỉ có:
- Thật là thơm!
Nghe vậy.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tâm.
Rốt cục cũng không đau nữa.
Có chút bất đắc dĩ.
Nhưng trong bất đắc dĩ.
Dường như cũng có một chút quen thuộc.
Lần đầu tiên mất mặt.
Cảm thấy e lệ, mắc cỡ.
Lần thứ hai.
Cảm thấy có chút e lệ, có chút mắc cỡ.
Lần thứ ba.
E lệ là cái gì?
Chữ xấu hổ này có bao nhiêu cách viết?
Tảng đá lớn trong lòng thiếu nữ ngăm đen rơi xuống.
Mẹ chồng nói không sai.
Ông trời sẽ không để thủ nghệ nhân phải đói chết.
Lần này có thể còn sống.
Thuần túy là vì bản thân mình có thể trồng trọt.
Vậy mà.
Mới vừa thả lỏng không bao lâu.
Thiếu nữ ngăm đen đã nhìn thấy Châu Trạch bỗng nhiên giơ tay lên.
Anh ta muốn làm gì?
Này.
Không nên!
Tay Châu Trạch rơi xuống.
Rơi vào vị trí đầu gối thiếu nữ ngăm đen.
Năm móng tay.
Trực tiếp đâm vào.
Rất dứt khoát.
Không có dấu hiệu nào.
Cũng không chút dông dài!
- Phốc!
- A a a! ! ! ! ! ! ! !
Thiếu nữ ngăm đen đau đến hét ầm lên.
Nhưng cô ta càng hét to.
Thì cảm giác đau đớn nơi đầu gối lại càng mãnh liệt.
Giống hệt như nó đang cố ý thị uy với cô ta vậy.
Thiếu nữ ngăm đen lập tức im lặng.
Gắt gao cắn chặt bờ môi của mình.
Không hét nữa.
Nhưng trong hốc mắt cô ta có nước mắt đang dâng lên.
Bất lực, tuyệt vọng.
Mê man, không thể giải thích.
Không phải nói để tôi sống sót trồng rau giúp anh sao?
Ngay từ đầu anh để tôi mừng rỡ chạy đi xa như thế, sau đó lại kéo tôi trở lại.
Hiện tại anh mới vừa hỏi người ta có thể trồng rau hay không, rồi lại đối xử với người ta như vậy.
Anh là ma quỷ!
Châu Trạch buông lỏng tay ra.
Vị trí đầu gối thiếu nữ ngăm đen xuất hiện năm lỗ máu, hơn nữa kinh khủng hơn là thi độc khủng bố đã bắt đầu bắt đầu thẩm thấu từ nơi này tới toàn bộ chân.
Ngay tiếp theo, tất cả kinh mạch trên chân đột nhiên hiện ra.
Giống như muốn nổ tung vậy.
Chân thiếu nữ biến thành như vậy.
Nhưng đầu sỏ tạo thành hết thảy lại không áy náy chút nào, sắc mặt anh ta vẫn rất là bình tĩnh như cũ.
Hơn nữa.
Anh ta lại giơ tay lên.
Đặt trên đầu gối cái chân còn lại của thiếu nữ.
- A, hu! ! ! ! !
Có kinh nghiệm lần đầu tiên.
Lần thứ hai, năng lực chịu đựng của tâm lý đã mạnh hơn không ít, dường như cô ta đã không cảm thấy đau như lần đầu tiên nữa.
Mọi người đã có kinh nghiệm, hai bên đều là xe nhẹ đường quen.
Môi bị thiếu nữ cắn tới đổ máu, nhưng lần này cô ta không tiếp tục la hét.
Quả nhiên lần thứ hai nhanh hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Thiếu nữ ngừng cắn môi.
Vẻ mặt mệt lả.
Vị trí hai đầu gối của cô ta xuất hiện tổng cộng mười lỗ máu, mà mạch máu màu đen này bắt đầu thông suốt mà kéo dài ra bốn phía trên chân cô ta.
Nếu sau này cô ta không mặc quần dài, thoạt nhìn sẽ cực kì khủng bố, cho dù cô ta có mang vớ đen cũng không cách nào che khuất đám mạch máu màu đen gần như lộ ra khỏi chân này.
Thiếu nữ ngăm đen có chút mờ mịt nhìn Châu Trạch.
Anh ta muốn làm gì vậy?
Giết thì không giết.
Chỉ thuần túy mà dằn vặt sao?
- Chân... ... cô... ... bị phế... ...
Thiếu nữ ngăm đen nhắm mắt lại.
Cắn răng nói:
- Cảm ơn.
Bị người phế bỏ hai đùi.
Còn phải trả lời "cảm ơn".
Này.
Chính là sinh tồn.
Người trồng trọt dựa vào trời để ăn cơm, càng hiểu rõ đạo lý sinh tồn, trời không mưa, hoa màu sẽ chết héo, ngoài nhận mệnh, bạn chẳng còn cách nào khác!
Dường như Châu Trạch rất hài lòng với thái độ của thiếu nữ ngăm đen.
Đã bao nhiêu năm.
Anh ta của ban đầu.
Sớm đã quen cảm giác duy ngã độc tôn địa ngục bát hoang.
Bất kỳ người nào.
Cũng phải khuất phục dưới vương tọa của mình.
Đương nhiên.
Cũng nhờ lúc ấy anh ta trang bức quá vẹn toàn.
Khiến khi anh ta trở thành bộ dáng hiện tại, trái lại bản thân trở nên càng thêm nguy hiểm, ngày trước, những lão già hoặc là con cháu đời sau của những lão già đã từng bị bản thân mình bắt nạt, đến bây giờ còn vẫn còn sống, nếu như bọn họ biết anh ta còn sống, đoán chừng bọn họ sẽ lập tức gióng trống khua chiêng mà đánh tới.
Vừa nghĩ đến tận đây.
Lông mày Châu Trạch lại hơi nhíu lại.
Một loại cảm giác phiền não quanh quẩn trong lòng.
Anh ta chán ghét ngày tháng như chuột chạy qua đường này.
Bản thân mình như đang trốn dưới cống nước.
Mỗi ngày chuyện anh ta có thể làm chính là liếm láp miệng vết thương của mình.
Bất đắc dĩ nhất chính là.
Ở bên cạnh anh ta còn có một con chuột.
Mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ.
Hơn nữa còn thích sưu tầm rác rưởi về cất giấu như bảo bối!
Loại ngày tháng này.
Mỗi một ngày.
Đều là một loại dằn vặt.
- Thi độc... ... Nhập thân... ... Ba mươi ngày... ... Cần giải độc... ... Một lần... ...
Thiếu nữ ngăm đen mở to hai mắt nhìn.
Cô ta là chuyên gia hạ độc.
Ngay từ đầu, vì đau nhức nên cô ta không để ý đến rất nhiều thứ.
Lúc này cô ta mới ý thức được đối phương không chỉ hủy diệt hai chân của mình.
Đồng thời còn phong ấn thi độc trong cơ thể mình.
Ba mươi ngày cần giải độc một lần?
Giải độc thế nào?
Thiếu nữ ngăm đen muốn cố giả bộ trấn định, cô ta cảm giác mình có hy vọng tự thân nghiên cứu ra giải dược, nhưng lại nhìn nhìn người đàn ông trước mặt.
Thi độc này.
Là do anh ta hạ độc.
Bản thân mình.
Có thể giải sao?
Lúc này.
Thiếu nữ ngăm đen thật sự muốn đào mẹ chồng cô ta lên, hỏi mẹ chồng một chút xem.
Nhưng vừa nghĩ tới sự khủng bố của người đàn ông này.
Đột nhiên thiếu nữ cảm thấy cho dù bản thân có đào lên.
Có thể mẹ chồng dưới đất sẽ hô to:
- Không, tao cự tuyệt đi ra!
Ngửa đầu.
Nhận mệnh.
Đột nhiên thiếu nữ ngăm đen cảm thấy tâm mệt chết đi được.
Năm đó mẹ chồng dẫn theo mình bên người, để mình trông hoa cỏ giúp bà ta.
Bản thân mình vất vả lắm mới có thể trồng mẹ chồng xuống như trồng rau cải trắng.
Còn chưa sống hạnh phúc được bao nhiêu năm.
Lại bị người khác bắt tới trồng rau.
Lẽ nào.
Người làm ruộng.
Liền mãi mãi cũng trốn không ra bị bốc lột số mệnh?
Quan trọng nhất là khi đối mặt với người đàn ông này, thiếu nữ ngăm đen không có dũng khí hô lên một câu kia:
Vương Hầu cũng có thể trồng!
Người đàn ông này.
Chỉ cần một ánh mắt.
Đã khiến mình tâm loạn như ma.
Còn trồng thế nào!
Thi độc chỉ là quả bom hẹn giờ, là thủ đoạn để khống chế cô ta, cô ta rõ ràng, chỉ cần cô ta yên tâm làm ruộng, ổn định cung cấp thu hoạch, biểu hiện ra giá trị của mình, hơn nữa còn không phản kháng, đối phương cứ cách một đoạn thời gian sẽ xử lý thi độc giúp mình, sẽ không để bản thân mình chết.
Về phần phế bỏ đôi chân này của bản thân mình.
Thuần túy là cắt giảm thực lực của chính mình. Mình chỉ cần trồng hoa, quả thật không cần chân.
Châu Trạch không trả lời vấn đề phải làm thế nào mới giải được độc cho cô ta.
Chuyện này không phải việc của anh ta.
Anh ta cũng lười đi quản.
Người muốn thứ rác rưởi này không phải anh ta, mà là con chuột cả ngày trừ ăn ra chính là ngủ cùng nằm dưới cống nước nuôi cá, không biết liêm sỉ.
Châu Trạch đứng lên.
Móng tay bắt đầu xẹt qua lồng ngực của mình.
Quần áo bị phá ra một lỗ hổng.
Lộ ra bộ ngực của mình.
Ừm.
Có cơ ngực!
Ông chủ Châu không thích vận động, nhưng nhờ phúc mấy lần trước mở ra vô song.
Mỗi lần thân thể đều bị chơi đùa tới khổ không thể tả, da tróc thịt bong, nhưng cũng có thể tính là một loại thối thể, cơ nhục cũng xuất hiện.
Không phải loại khoa trương như những người luyện thể hình, nhưng cũng có đường cong trông như Ngô Ngạn Tổ.
Châu Trạch chậm rãi cắm móng tay vào lồng ngực của mình.
Bên cạnh, Oanh Oanh mở to hai mắt nhìn.
Anh ta muốn làm gì!
Anh có thể đi chết.
Nhưng đừng dẫn theo ông chủ nhà tôi cùng chết!
Này!
Oanh Oanh theo bản năng đứng lên.
Chuẩn bị đi ngăn cản.
Nhưng Châu Trạch trừng mắt qua.
Oanh Oanh sợ hãi cả kinh.
Đồng thời thân thể cô ấy vốn còn đang hư nhược, nay lại càng lay động một trận, ngã quỳ trên đất.
- Ông chủ, không nên...
Móng tay của Châu Trạch vẫn đâm vào.
Sau đó.
Một đoàn sáng màu đỏ bắt đầu xuất hiện từ nơi ngực anh ta.
Đau.
Rất đau.
Đau vô cùng.
Nhưng loại đau đơn này rất đáng giá!
Lần này.
Ông chủ Châu bị thiếu nữ ngăm đen hạ độc, cho nên anh không chủ động kêu ngu ngốc mở phong ấn ra, thả doanh câu xuất hiện. Này chẳng khác gì một hồi ngoài ý muốn, khiến vị này trực tiếp không giải thích được vượt ngục thành công.
Cho nên.
Sau khi giải quyết xong chuyện xung quanh.
Anh ta tranh thủ thời gian sau cùng.
Anh ta vốn định thử phá vỡ phong ấn này!
- A a a a! ! ! ! !
Châu Trạch khàn cả giọng mà hô.
Thống khổ.
Đau đớn.
Đều là thật.
Hơn nữa còn là loại đau đớn toàn thân, thâm nhập vào sâu trong cốt tủy.
Nhưng Châu Trạch không hề từ bỏ.
Anh ta cũng không có khả năng buông tha.
Móng tay đâm vào trong thịt.
Bắt đầu không ngừng rút ra bên ngoài.
Ánh sáng màu đỏ bắt đầu càng ngày càng di động ra bên ngoài.
Ngay tiếp theo, chữ "Phong" màu đỏ trong ý thức kia.
Cũng đang không ngừng lay động lóe ra.
Như có thể hỏng mất bất cứ lúc nào.
Ngu ngốc bắt đầu không ngừng huy động.
Ổn định phong ấn.
Lâm vào thế giằng co với vị kia.
Lần lượt kéo ra.
Lần lượt gia trì.
Đây là một hồi so đấu độ bền.
Nếu đổi lại ngày trước, thông qua ngu ngốc mở phong ấn để thả anh ta ra ngoài, đến lúc đó, ngu ngốc có năng lực mạnh mẽ phong ấn anh ta trở về. Nhưng lần này thật sự là một hồi ngoài ý muốn.
- Ha ha... ... Ha ha... ...
Châu Trạch nở nụ cười.
Anh ta biết.
Lần này anh ta không thể trực tiếp thành công.
Nhưng lần này.
Đủ để phong ấn của chiếc bút kia bị hao tổn!
Thân là chủ nhân của U Minh Chi Hải năm đó.
Anh ta không thể để con chuột thối kai coi mình như máy ATM miễn phí.
Muốn là có thể tùy ý lấy tiền!
Anh ta tuyệt không phải loại người chấp nhận nhẫn nhục chịu đựng.
Nếu không năm đó chính anh ta đã không ngỗ nghịch mệnh lệnh của hoàng đế!
Hai nanh của Châu Trạch bắt đầu chậm rãi hiện ra rõ ràng.
Da trên người anh ta bắt đầu hiện lên màu xanh.
Ngay cả trên đỉnh đầu.
Dường như đã ngưng tụ ra một vòng khí xoáy tụ khủng bố, đang không ngừng khuấy động.
Từng đạo phù văn phong cách cổ xưa thần bí bắt đầu hiện lên trên người Châu Trạch, bất kỳ một nét bút nào, bất kỳ một đường văn nào, đều ẩn chứa huyền lí thâm ảo nhất. Thậm chí rất có thể, một số cái gọi là huyền văn truyền thừa thời này vốn được truyền thừa từ một nét vẽ trong hoa văn trên người Châu Trạch!
"Phá... ... Cho ta!
Đau đớn kịch liệt khiến thân thể Châu Trạch bắt đầu run lên.
Oanh Oanh và thiếu nữ ngăm đen bên cạnh đều nhìn tới trợn tròn mắt.
Nhất là thiếu nữ ngăm đen, cô ta chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này quá kinh khủng, thực sự là loại khủng bố khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Thật là đáng sợ.
Người đàn ông này.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Đây chính là.
Điên lên.
Ngay cả mình cũng giết!
... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận