Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1614: Phiên vân (2)

Ngược lại thì luật sư An không lộ ra vẻ mệt mỏi bao nhiêu, dù sao trong thời điểm thực sự làm việc, luật sư An vẫn không làm màu một chút nào.
- Ông chủ, chính là ở nơi này.
Luật sư An đưa tay chỉ vào mảnh rừng ở trước mặt.
Chẳng qua là.
Anh ta không tiếp tục đi về phía trước.
Mà lại bắt đầu quan sát khắp bốn phía.
Chung quanh mảnh rừng, bao gồm cả nơi mà hiện tại nhóm người mình đang dừng xe, rõ ràng là còn có một chút bùn lầy, nhưng bên trong rừng, lại có vẻ rất khô ráo thoáng đãng.
Đây là một loại tiểu tiết, người bình thường đều sẽ coi thường tiểu tiết.
Nhưng trong đời này của luật sư An, thật ra thì phần lớn thời gian anh ta đều đang trải qua cuộc sống “hoặc là đang hố người khác hoặc là đang phòng ngừa bản thân bị người khác hố”, cho nên, anh ta rất nhạy bén đã phát hiện ra điểm này.
- Không phải là do trận pháp anh bố trí tạo ra sao?
Châu Trạch đi tới bên cạnh luật sư An hỏi.
- Trận pháp kia của tôi cũng chỉ là nửa vời mà thôi, hơi chút che giấu cảm giác một chút, bịt tai trộm chuông thì còn được, nhưng thật đúng là không có hiệu quả chống nước gì đó, nếu không tôi mở văn phòng luật sư làm gì chứ, trực tiếp đi tới chợ treo bảng sửa nhà bị dột, không phải là kiếm tiền còn nhanh hơn sao?
- Cho nên nói, là có người đến.
Lúc nói những lời này.
Châu Trạch lặng lẽ lấy thuốc ra, trong miệng cắn lấy một điếu, còn đưa cho luật sư An một điếu.
Không chút cộ kỵ là sẽ có thể xuất hiện “thập diện mai phục” bất kì lúc nào.
Rất tự nhiên mà để cho luật sư An hỗ trợ châm thuốc.
Cũng đã tới nơi này.
Người phải sợ động cũng đã sớm kinh động rồi.
Đánh rắn động cỏ gì đó cũng đã đánh từ sớm rồi.
Cũng không cần phải tự mình hù dọa mình mà chơi cẩn thận gì đó.
Châu Trạch phun ra một vòng khói.
Haizz.
Khoe khoang, khoe khoang mà.
- Trước đó, sau khi Canh Thần tiến vào, gây ra một ít động tĩnh mà ngay cả thổ địa cũng cảm ứng được, có lẽ còn bị thế lực khác cảm ứng được đi.
- Nhưng nó tới quá nhanh.
Lúc này.
Trong rừng bắt đầu có một bóng người nhanh chóng lóe lên.
Giống như là mới vừa rồi đã không cẩn thận chọc vào một tổ ong vò vẽ, ong vò vẽ bắt đầu dốc toàn lực xông ra.
Châu Trạch tiếp tục hút thuốc.
Luật sư An ông chủ nhà mình một cái, cũng tiếp tục bình tĩnh hút thuốc.
Oanh Oanh nhét hai tay trong túi, đứng ở sau lưng Châu Trạch.
Lão đạo ôm hầu tử.
Hầu tử thì muốn xông ra đánh nhau.
Nhưng bị lão đạo kiềm chế lại rồi!
- Người còn không ít. - Châu Trạch cảm khái.
- Ừm, quả thật là không ít. - Luật sư An phụ họa.
Thật ra thì trong lòng anh ta vẫn có chút hoảng, anh ta không lo lắng ông chủ sẽ đánh không lại, điều anh ta lo lắng là bản thân sẽ không cẩn thận mà bị ngộ thương.
Còn một điều lo lắng nữa, chính là cái mộ huyệt kia đã bị đám người thần bí này làm hỏng, ông chủ thật vất vả ngồi xe hồi lâu như vậy mới tới được đây, nếu như thứ muốn xem thứ muốn tìm lại không còn nữa, chậc chậc…
Lúc này.
Một mảng bóng đen ở chung quanh đã bao vây đám người Châu Trạch lại.
Có một loại cảm giác như đang quay cảnh phim bị đạo tặc bao vây vậy.
Chẳng qua là.
Cũng chưa từng xuất hiện kẻ nào dẫn đầu đi ra “bíp bíp bíp” nói nhảm nội dung cốt truyện một trận.
Cũng không có ai hỏi các người là ai, đến từ phương nào, báo cáo nhà cửa lẫn nhau, chơi chiêu tiên lễ hậu binh gì đó.
Châu Trạch lặng lẽ ném điếu thuốc đã hút không được 1/3 ở trên đất, đế giày nhẹ nhàng dẫm lên trên.
Cùng thời khắc đó.
Những bóng đen ở chung quanh giống như là đang đồng loạt kết ấn,
m thanh rất thành kính.
Cũng rất chỉnh tề.
Trong khi kết ấn.
Bọn họ đồng thời hô vang:
- Phiên vân!

- Phiên vân!
Từng sợi xích màu đen từ dưới đất chui lên, mang theo thanh thế kinh người, hoàn cảnh chung quanh, cũng bị luồng sát khí nồng đậm đột nhiên xuất hiện trên diện tích lớn này nhanh chóng bao trùm lấy.
Bàn tay cầm thuốc lá của luật sư An run lên một cái, Oanh Oanh cắn môi một cái, có chút tò mò mà nhìn những xích sắt to lớn xuất hiện khắp bốn phía.
Lão đạo cùng tiểu Hầu Tử thì đều đang há miệng thật lớn.
Không có anh, chiêu này, lúc trước bọn họ từng nhìn thấy rất nhiều lần, bởi vì ông chủ nhà mình vẫn thường xuyên dùng.
Mặc dù.
Tên thì có chút khác biệt.
Một màn trước mắt này, khiến cho ông chủ Châu đầu tiên là sửng sốt một phen, ngay sau đó thì đã hiểu rõ.
Bởi vì ông chủ Châu có một ưu điểm, người nào thiếu nợ hay kẻ nào cầm đồ của anh, trong lòng anh cùng đều nhớ rõ.
Viện bảo tàng tượng sáp mà hiện tại tiệm sách dùng cho đám cô gái da đen và Deadpool làm việc đồng áng, ngay từ đầu, thật ra thì chính là do những người này mở ra.
Mà những người này, nói chính xác, là bộ tộc này của bọn họ, vào lúc bắt đầu, thế nhưng thật ra là người làm của Doanh câu.
Hẳn không phải là loại người hậu thân cận gì đó, rất có thể chính là những kẻ làm công việc chất đống rồi lại chất đống xương lên cho thật ca mà thôi.
Sau trận chiến ấy, Doanh câu không còn.
Cung điện năm đó anh ấy đã từng ở, hiện tại cũng đã ở trong địa ngục, thế nhưng bị âm ti coi thành một “căn cứ thực tập”, có chút tương tự với cách mà không ít sở nghiên cứu hoặc là trường đại học trong nước dùng với những phủ đệ của tổng thống thủ tướng hoặc là vương công đại thần gì đó vào thời đại trước.
Người chết như đèn tắt, đây là một đạo lý từ trước tới giờ không thay đổi.
Ngày xưa, U Minh Chi Hải – nơi tập trung ở trung tâm địa ngục – cũng bị phân chia, chỉ còn lại có một dòng Minh hà, mặc dù cũng lưu truyền rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Minh hà, nhưng nếu so sánh với thời kì cường thịnh nhất, nó hiện tại chỉ là một em trai mà thôi.
Nhân vật lớn chia thịt, thì dĩ nhiên nhân vật nhỏ sẽ chia canh.
Vương tọa bạch cốt – thứ bảo bối tốt khiến cho ông chủ Châu hết lần này tới lần khác phải nhìn một cách cung kính ở trong thế giới linh hồn, đã bị tổ tiên của bộ tộc kia chiếm làm của riêng sau khi Doanh câu không còn.
Vô số năm năm tháng tháng trôi qua.
Bọn họ xem Vương tọa bạch cốt như thánh vật của tộc mình, lại tôn phụng Doanh câu thành đồ đằng vinh quang của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận