Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 253: Như ngươi mong muốn, ác ma phủ xuống! (2)

Ngay từ đầu.
Châu Trạch còn không hiểu đây là thực nghiệm gì.
Dần dần.
Anh nhìn hiểu.
Nguyên nhân là vì nguyên lý của thực nghiệm rất đơn giản, bọn họ đang không ngừng rút không khí trong vật chứa ra, mà trên đồng họ đo lại biểu thị sức chịu nén bên trong vật chứa.
Theo không khí không ngừng bị rút ra.
Châu Trạch nhìn thấy mẹ con trong vật chứa đều nằm trên đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Cô bé vượt khỏi cái ôm của người mẹ, bò tới sát biên giới chiếc vật chứa, đang không ngừng vuốt đập miếng thủy tinh. Nhưng sự khóc gọi của cô bé lại không thể khiến đám người bên ngoài phản ứng lại.
Đám người mặc áo blu trắng bốn phía đều đang tiếp tục công việc trong tay mình, đâu vào đấy, cực kỳ thành thạo.
Cuối cùng.
Cô bé nhìn về phía Châu Trạch bị trói ở trong góc.
Cô bé nhìn Châu Trạch, cầu cứu.
Cô bé không thể phân biệt được.
Thật ra Châu Trạch cũng là một thành viên của thí nghiệm, căn bản không thể cứu cô bé được, có lẽ, đây là sự ngây thơ của một đứa trẻ, mà có thể mẹ của cô bé đã sớm dự cảm được kết cục, trái lại có vẻ hơi bình tĩnh.
Châu Trạch nhìn cô bé trong vật chứa.
Cô bé trong vật chứa cũng đang nhìn anh.
Hai cặp mắt cứ nhìn nhau như vậy.
Châu Trạch muốn làm chút gì đó, nhưng anh lại không thể tự cởi trói được. Anh đã thử cởi, đã cố gắng nỗ lực, điều đó cũng đồng nghĩa với trong lúc bất tri bất giác, Châu Trạch đã quên bản thân mình chỉ là một khán giả đang xem phim, quên mất bản thân mình chỉ có thân phận của một người khách đang nhìn mọi thứ, anh đã dung nhập vào trong, anh muốn làm gì đó, anh muốn ngăn cản tất cả đang phát sinh trước mắt.
Thật ra, anh muốn ngăn cản... những chuyện đã xảy ra.
Vốn dĩ xiềng xích có kiên cố hơn nữa, trước móng tay của mình cũng chỉ như giấy vụn, nhưng bây giờ, căn bản là anh không làm gì được.
Theo không khí không ngừng bị rút ra, khí quan trong cơ thể cô bé bắt đầu từ mắt, sau đó tới miệng, thậm chí là những bộ phận khác đều không ngừng trào ra ngoài. Phàm là những vị trí có lỗ trên người, đều bị khí quan trong cơ thể tràn ra ngoài.
Mạch máu quanh thân như giãn ra, hình thành vô số con “giun” rậm rạp chằng chịt.
Mặt cô bé căng như bọt biển, nhãn cầu phồng lên, thế nhưng cô bé vẫn đang nhìn chằm chặp Châu Trạch như trước. Có lẽ đây là bản năng cầu sinh cuối cùng cô bé.
Châu Trạch càng không ngừng đang giùng giằng, hy vọng có thể giãy ra khỏi chiếc xích sắt này, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ma sát "răng rắc răng rắc", nhưng loại giãy giụa này có vẻ chẳng thể làm nên trò trống gì.
Thân thể của cô bé đang chậm rãi bị áp súc và kéo dài.
Đồng thời.
Ruột trong cơ thể bắt đầu không ngừng "xuất hiện" từ mắt và miệng, giống hệt như một thứ có sinh mạng đang tự mình chui ra.
Một màn này.
Khiến người tê cả da đầu.
Giống hệt như một người đang đi bộ không cẩn thận dẫm chết một con giun, mà một đám vàng vàng trắng trắng từ trong cơ thể con giun đang không ngừng trào ra, thế nhưng trước mặt anh lại là người.
Anh có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của cô bé.
Anh có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của cô bé.
Cùng với.
Sự tuyệt vọng của cô bé.
- Bẹp... ...
Con ngươi của cô bé như nổ tung.
Hoặc như đã bắn ra ngoài.
Sau đó thân thể của cô bé co quắp một trận.
Lại sau đó, cô bé chán nản ngã trên mặt đất.
Cuối cùng cô bé cũng không nhìn Châu Trạch nữa.
Nhưng cho dù cô bé đã chết rồi.
Nhưng ruột và cái khí quan khác trong cơ thể cô bé vẫn đang không ngừng bị áp súc lòi ra, mà đám người mặc áo blu trắng có trách nhiệm rút không khí bên kia vẫn đang tiếp tục công việc.
Đợi khi không khí bị rút tới cực hạn.
Chụp lại vài bức ảnh, cũng ghi lại số liệu cẩn thận.
Mấy người mặc áo blu trắng phát ra một tiếng hoan hô.
Như đã đến giờ công nhân tan việc, bọn họ có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi, trên tay người nào cũng có một tấm vé ở khu “an ủi”, có thể đi thư giãn một tí.
Một người áo blu trắng nhìn thấy Châu Trạch đang cố gắng kéo đứt xích sắt một cách máy móc và chết lặng.
Lập tức chỉ vào Châu Trạch cười lớn, mấy đồng bạn khác cũng cười theo người đó.
Châu Trạch là tiêu bản của phòng thí nghiệm khác “tạm thời” đặt ở nơi này, đương nhiên bọn họ sẽ không đưa Châu Trạch vào trong vật chứa, hơn nữa, hạng mục thực nghiệm và số liệu của bọn họ ngày hôm nay đã hoàn thành, có thể "tan ca" nghỉ ngơi.
Nghe được tiếng cười.
Châu Trạch có chút mờ mịt ngẩng đầu.
Nhìn về phía mấy người mặc áo blu trắng phía trước.
Chỉ có điều anh vẫn không ngừng động tác kéo xích sắt của mình.
Biết là không có tác dụng gì.
Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mộng.
Cho dù có chân thực hơn nữa.
Cũng chỉ là một giấc mộng.
Nhưng lúc này, dường như chỉ có động tác này mới có thể khiến Châu Trạch cảm thấy hình như bản thân mình đang làm gì đó.
Có lẽ.
Anh muốn dùng hành động này để tê liệt bản thân.
- Ken két... ... Ken két... ...
Châu Trạch vẫn đang tiếp tục kéo xích sắt.
Mà mấy người mặc áo blu trắng bên cạnh vẫn còn đang cười.
- Ken két... ... Ken két... ...
Trong đầu Châu Trạch lại hiện lên ánh mắt cuối cùng của cô bé.
Ánh mắt của cô bé.
Vốn trong suốt đáng yêu.
Đến cuối cùng "bẹp" một tiếng.
Không còn nữa.
Hí... ...
Trái tim.
Bỗng nhiên đau đớn quá.
Đã lâu rồi anh không thể trải nghiệm cảm giác đau lòng như vậy, nhất là sau khi bản thân mình không còn tim nữa.
Cố nén cảm giác khó chịu trên ngực.
Châu Trạch tiếp tục kéo xích sắt.
- Bịch!
Một tiếng vang nhỏ từ trong phòng thí nghiệm khác truyền ra!
Mấy người mặc áo blu trắng trong phòng thí nghiệm đầu tiên Châu Trạch vào còn đang cãi vã, mà đám người mặc áo blu trắng bên cạnh lại đang cung kính chờ đợi kết quả trận cãi vã của bọn họ.
Đột nhiên.
Cửa tủ sắt lần thứ hai bị đụng một cái từ bên trong!
Toàn bộ người mặc áo blu trắng ở đây đều ngẩn ra.
Cùng nhau dùng ánh mắt không thể che giấu sự kinh hãi, nhìn chằm chằm tủ sắt.
- Ken két... ... - Châu Trạch tiếp tục kéo xích sắt.
- Bịch! ! ! - Tủ sắt lại truyền đến tiếng va chạm.
- Ken két... ...
- Bịch! ! !
- Ken két... ...
- Bịch! ! !
Tiếng động càng lúc càng lớn.
Vang vọng toàn bộ sở nghiên cứu.
Toàn bộ đám người mặc áo blu trắng trong phòng thí nghiệm có tủ sắt đều sợ đến mức trực tiếp ngồi xổm dưới đất, mà tất cả nhân viên trong phòng thí nghiệm khác nghe được tiếng động này lập tức cảm thấy nghi ngờ khó hiểu, đồng loạt dừng công việc trong tay đi ra ngoài, bọn họ muốn xem tình huống bên ngoài là thế nào.
Chỉ có mấy người mặc áo blu trắng trong phòng thí nghiệm của Châu Trạch.
Đang đưa mắt nhìn Châu Trạch như nhìn một tên quái vật.
Trên mặt viết đầy sợ hãi.
Bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện.
Mỗi lần Châu Trạch kéo xích sắt.
Không ngờ lại có thể phát ra tiếng vang trầm đục.
Giống nhau như đúc!
(1) Trang sinh hiểu mộng hay là Trang Chu mộng hồ điệp: là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết mình là Chu nằm mộng hóa bướm hay mình là bướm mộng thấy hóa Chu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận