Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 704: Tiên (1)

Chẳng phải lấy công lao làm mục đích, chỉ vì để cho mình yên lòng.
- Cha nuôi, người trong miệng cha ấy, ông ta thế mà lại không tới cứu cha, khi thành phá, vì sao ông ta không cứu cha chạy đi chứ?
Dường như Bạch phu nhân đang chất vấn.
Hơn nữa giọng điệu đã thay đổi.
Tuy rằng Hồng Tú Toàn lấy phương thức thần côn lập nghiệp, nhưng tướng lĩnh cao cấp trong Thái Bình Thiên Quốc đều không tin cái này, bằng không cũng sẽ không xuất hiện Dương Tú Thanh tự xưng là cha của trời xuống trần, bức bách Hồng Tú Toàn quỳ xuống ăn đòn cho ông ta.
Lúc trước Bạch phu nhân vốn nửa tin nửa ngờ chuyện Lý Tú Thành từng nói trong mộng đã gặp một người.
Hiện giờ.
Thành Thiên Kinh phá.
Trung Vương bị tóm.
Gần như thành vô vọng.
Cô sẽ không còn cho rằng lời nói trước kia của cha nuôi chỉ vì lấy cớ thoái thác để an ủi mình khiến cho mình rời khỏi thành Thiên Kinh trước khi bị phá.
Châu Trạch thật mờ mịt.
Vì sao năm đó thằng ngu ngốc cứng đầu lại không ra tay.
Anh đi hỏi cậu ta đi?
Anh hỏi tôi sao tôi biết được?
Tiếng hò hét bên ngoài càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng gần.
Bạch phu nhân tiến lên trước vài bước.
Đi tới trước mặt Châu Trạch.
Cúi đầu.
- Cha nuôi... ...
Cô định làm gì?
- Trời cao, sẽ bảo hộ ngài.
Nói xong câu đó.
Bạch phu nhân ngẩng đầu.
Hé miệng.
Cắn thẳng vào ngực Châu Trạch!
Phát cắn này thật sự ngoan độc.
Cảm giác đau đớn còn vô cùng rõ ràng.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
“Ừng ực!”
Một miếng máu thịt bị Bạch phu nhân đột ngột cắn xuống.
Nàng vừa khóc.
Vừa to mồm nuốt vào.
- Cha nuôi, Uyển nhi không có cách nào mang ngài đi, Uyển nhi không muốn nhìn thấy cha nuôi bị đưa vào trong kinh thành của Thanh yêu nhận lấy sỉ nhục.
- Uyển nhi muốn dung nhập cha nuôi vào trong thân thể mình, để cha nuôi ở trong cơ thể Uyển nhi, suốt đời!
“... ...” Châu Trạch.
Cô mẹ nó có bị bệnh không vậy!
- A!!!!
Lại một miếng.
Lại tiếp thêm một miếng.
Lần này ông chủ Châu thật sự đau đến không cách nào hô hấp.
Đồng thời trong lòng khiếp sợ nghĩ đến.
Trong lịch sử Tằng Quốc Thuyên không đưa Lý Tú Thành vào thành Bắc Kinh diễu phố, mà trực tiếp lấy phương thức xử tử gần với “Lăng trì”, chuyện này vẫn là một nghi vấn trong giới sử học.
Tằng Quốc Thuyên vọng động, lại cố chấp, nhưng không phải không có đầu óc.
Hiện giờ lịch sử tái hiện trước mắt mình.
Mẹ nó.
Là Tằng Quốc Thuyên muốn đưa lại không đưa được.
Bởi vì Lý Tú Thành bị Bạch phu nhân đột ngột giết vào, cắn chết từng miếng một!
Bạch phu nhân cả mặt là máu vừa gặm thức ăn vừa nhe răng cười.
Vừa nuốt càng không ngừng lắp bắp lẩm bẩm:
- Trời cao ở trên, cha nuôi ở trong cơ thể ta suốt đời.
- Suốt đời!
Cảm giác chờ chết thật không tốt, cảm giác chậm rãi bị cắn chết rõ ràng, lại càng không tốt.
Nhất là trên hàm răng cắn lấy thịt bạn này, gặm thật sâu vào, răng nanh con người không sắc bén giống như thú hoang, cô ta còn phải cắn chặt rồi dùng sức xé rách mới có thể cắn được một miếng thịt xuống, toàn bộ quá trình thật sự là một kiểu tra tấn đối với ông chủ Châu bị trói trên cọc gỗ.
Rất nhiều người thích làm việc bằng miệng, đoán chừng thật sự không có mấy ai nguyện ý trải nghiệm làm việc bằng miệng khẩu vị nặng như vậy.
Nhất là có thể nghe thấy tiếng răng nanh ma sát với xương người.
Quả nhiên khiến cho người ta thoải mái đến tận xương đi.
Cũng may.
Dường như đáng được ăn mừng chính là.
Ông chủ Châu là người đã đi lò hỏa táng nhiều lần.
Tuy rằng đây không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo và khoe khoang.
Nhưng trải nghiệm trước mắt tự nhiên thống khổ khó nhịn, còn không đến mức khiến tâm hồn Châu Trạch hỏng mất.
Cắn xé.
Nuốt.
Tiếng thở dốc nồng đậm của nam nữ.
Càng không ngừng quanh quẩn trong lều trại này.
Cũng không biết quá trình này kéo dài bao lâu.
Đợi đến khi tầm mắt của Châu Trạch lại một lần nữa chậm rãi mơ hồ đi.
Dường như nhận thấy được.
Bạch phu nhân đã rời đi.
Liên tưởng lại, Bạch phu nhân cuối cùng bị quan quân bắt được khi ở Thông Thành, hiển nhiên, sau cùng cô ta đã chạy thoát ra khỏi nơi này.
Ngọc diện la sát, thật sự không đơn giản.
Có lẽ sau đó, cô ta chạy ra tìm đường sống, không cam lòng, lại định nhảy lên, cuối cùng bị quân Thanh bắt được.
Hoặc là nguyên nhân nào khác?
Ông chủ Châu không có bao nhiêu vui sướng khi lịch sử được giải mã, lúc anh yên lặng ngẩng đầu, mở mắt ra, phát hiện mình vẫn bị trói, nhưng bị trói trên cây cột bằng đồng thau.
Quanh mình, xích sắt bị rỉ sét buộc chặt, giống như mình đã hóa thành hóa thạch hong gió.
Lại là nơi này.
Đây là lần thứ hai Châu Trạch tiến vào.
Nơi này không có biển hiệu, nếu như cần biển hiệu, có thể dựng một cái ở phía trước, trên đó viết bốn chữ to:
“Ổ chó Doanh thị”
Nếu như còn không đã ghiền, lại thêm vài câu như: “Khai trương đại hạ giá” hoặc là “Mua một tặng một”.
Chỉ tiếc.
Ở trong này.
Đều là chó chết.
Không có loại có thể cute kia.
Vả lại kể cả bột xương cốt đều không thừa được mấy.
Bốn phía vốn trống rỗng lại chậm rãi “Bóng người lay động”, giống như có vô số ánh mắt đang nhìn mình.
Những người này.
Đều có thể là tiền bối của bản thân.
Không biết đồ cứng đầu ngốc nghếch được luân hồi bao nhiêu lần.
Cũng không biết có bao nhiêu đảm nhiệm “Chó giữ nhà”.
Châu Trạch thử nhúc nhích, lại phát hiện xích sắt này thật căng, căng đến khóa chặt bản thân trong “Ảo cảnh”, không cách nào tránh thoát và thức tỉnh.
Nếu lúc trước chính là ảo cảnh của Bạch phu nhân thì thôi, Châu Trạch không cho rằng Bạch phu nhân thật sự có bản lĩnh dùng ảo cảnh vây khốn anh.
Nếu như bà ta thật sự lợi hại như vậy, cũng không cần dùng thủ đoạn trốn đông trốn tây, chính là bởi vì thực lực không đủ, không dám chính diện đối mặt, mới lựa chọn quanh co.
Nói đến cùng.
Lần này xem như nửa gặp hạn.
Nhưng nguyên nhân vào hũ.
Không phải ở bên ngoài, mà là ngày phòng đêm phòng khó phòng cướp nhà.
Trước kia, Châu Trạch vốn không hiểu được, ở sâu trong linh hồn mình còn có một chỗ như vậy, hoặc là nói, trước kia khi Doanh Câu ở đây, đều không có chuyện gì.
Trước kia cũng không phải Châu Trạch chưa từng thử thứ có ý đồ đoạt xá hay ảnh hưởng đến tâm thần bản thân, cứ đưa thẳng cho Doanh Câu, mỗi lần Doanh Câu đều có thể xử lý rất kiên quyết.
Nhưng Doanh Câu đã rơi vào ngủ say vĩnh viễn, vốn từ đầu không phải là vấn đề gì, nhưng hiện giờ thật sự có vấn đề.
- Như thế nào, mấy anh zai, có ý gì?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
Trong đầu.
Hiện ra rất nhiều khả năng.
Cũng làm ra rất nhiều suy đoán.
Cảm xúc của bọn họ đối với mình rốt cuộc là như thế nào?
Là ghen tỵ?
Ghen tỵ bản thân được sủng ái?
Ví dụ như trong số những người này khẳng định có Lý Tú Thành kia, nếu lúc trước Doanh Câu nguyện ý giúp ông ta, cho dù chỉ thêm chút hơi sức, để cho ông ta có thể chạy trốn khỏi từ trong lốc xoáy thành Thiên Kinh rách nát, kia thật sự là chuyện quá đơn giản.
Doanh Câu còn có thể xông vào đại quân Diêm La địa ngục, huống chi là quân Thanh với nửa súng ống nửa gươm giáo ở trên dương gian này?
Hai chuyện này vốn không ở trên cùng một trục hoành có được không.
Là oán hận?
Oán hận mình còn sống.
Mà bọn họ đã thành xương khô?
Bạn cần đăng nhập để bình luận