Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1759: Móng tay… của ông già (1)

- Tôi không phải thích loại thí dụ này lắm.
- À, tôi quên, các người thích nói chó thành bạn bè.
Dứt lời.
Lão đạo lui về sau mấy bước.
Ngồi xuống trên ghế sô pha.
Nói:
- Tôi đây, vẫn là chờ một chút đi.
Châu Trạch cười nói:
- Vẫn muốn xem kết cục của tôi?
- Không xem, không xem.
Lão đạo vội vã xua tay.
Tiếp tục nói:
- Con người tôi ấy, lá gan nhỏ, sợ nhìn thấy máu nhất, vừa nhìn thấy là sẽ hoảng hốt, mát choáng váng, cả đời này, chuyện không nhìn được nhất chính là loại chuyện thảm thiết như thế này.
- Ha ha.
- Trước tiên cứ ở lại, tụ họp ăn một bữa cơm với các người, rồi đi sau, trước khi anh lên đường, trước tiên cần phải kinh anh một ly.
- Cám ơn ý tốt.
- Phải, ít nhất cũng có duyên phận làm bạn một trận, cũng không thể nhìn anh ra đi cô đơn được, ở dương gian này, người nào trong nhà có người ra đi, còn phải so sánh một chút xem vòng hoa mà đơn vị nào hay đại nhân vật nào tặng có sức nặng hơn, phải không?
- Là lý do này.
- Vậy là sao chứ, có người Thái Sơn Phủ Quân là tôi đây ở đây đưa tiễn anh, ít nhất không thể coi là đơn sơ được chứ?
- Tạm được.
Sau đó.
Là sự yên lặng kéo dài.
Sau sự yên lặng.
Là một tiếng thở dài của lão đạo.
Giống như là đang hỏi Châu Trạch.
Hoặc giả là đang lầm bầm lầu bầu.
Ông ta chỉ vào mũi của mình.
Nói:
- Rõ ràng là tôi đã tránh thoát Hiên Viên kiếm.
- Nhưng làm sao vẫn có một loại ảo giác là đã bị nó giết chết rồi vậy?

Cung điện, là đồ cũ, bởi vì đây là cung điện lúc trước của Bình Đẳng Vương Lục.
Luật sư An lựa chọn dùng nơi này để mở phủ xây nha, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mình – trở thành một “Bình Đẳng Vương An” mới.
Có lẽ đó chính là duyên phận từ trong bóng tối đi.
Ngày hôm đó.
Một vị ông chủ Cá mặn đã ném tỳ ấn của Bình Đẳng Vương Lục cho anh ta.
Sau khi anh ta xoa vuốt một lúc lâu.
Thì tỳ ấn này cũng bị lấy đi mất.
Giống như một nhà khoa học, lúc viết vào hồi ký của mình đã nói lý do tại sao bản thân bước lên con đường này:
Bởi vì khi con bé, người đã đã từng được Trần Cảnh Nhuận* ôm qua.
(*nhà toán học Trung Quốc nổi tiếng thế giới, là người tìm ra định lý Chen, đóng góp lớn cho nền toán học)
Luật sư An cảm thấy, địa ngục sau này, chắc chắn cũng sẽ lưu truyền những truyền thuyết về anh ta.
Trong truyền thuyết.
Khả năng cao là sẽ bỏ đi vị ông chủ Cá mặn không có bao nhiêu cảm giác tồn tại cũng không quá ảnh hưởng đến tính thú vị của câu chuyện kia.
Những gì được thể hiện là: ngày nào tháng nào năm nào, từ nơi sâu xa Bình Đẳng Vương Lục đã chọn được người nối nghiệp cho mình – An Bất Khởi.
Bởi vì An Bất Khởi có lòng dạ thiên hạ… (thêm mười ngàn tính từ tích cực nữa)
Bất luận là người hay là quỷ, tất cả mọi người đều thích nghe chuyện xưa, loại chuyện xưa “bánh từ trên trời rơi xuống” như vậy, thông thường vẫn được hoan nghênh nhất.
Bởi vì mỗi một người nghe chuyện xưa đều có thể đi ảo tưởng bản thân cũng có thể trở thành nhân vật chính ở trong câu chuyện xưa kia.
Dù sao thì.
So với loại chuyện xưa vất vả gian khổ học tập hoặc là nằm gai nếm mật gì đó, không phải người cực kì nghị lực sẽ không thể làm được.
Ngẩng đầu lên.
Há miệng.
Chờ bánh từ trên trời rơi xuống rơi và miệng mình.
Chuyện này thì ai cũng biết.
Cung điện cần phải được tu sửa lần nữa, người làm cũng cần chiêu mộ lại.
Đám thường thị bên kia, mặc dù bị ép để cho lão Nhị nhà mình phải hy sinh, nhưng Đại Trường Thu lại lựa chọn sự kiềm chế cực lớn.
Nếu người nên hy sinh đã hy sinh, dĩ nhiên là phải để cho sự hy sinh của lão Nhị có giá trị, tiếp theo cho dù có trả thù hay là ngáng chân bằng một số thủ đoạn nhỏ gì đó, thật sự là quá không xứng với thân phận rồi, cũng không có ý nghĩa.
Cho nên, trên phương diện tài nguyên, đối với vị Bình Đằng Vương mới này, hoàn toàn là mở rộng cửa, bất luận là biên chế hay là nhân viên, hoặc giả là những loại tài nguyên khác, đều có thể để cho luật sư An tùy ý lựa chọn.
Sáu vị Diêm La còn lại, lại càng là chủ động lấy lòng, nói là điện Bình Đẳng Vương được mở lại một lần nữa, là chuyện vui lớn của đám Diêm La bọn họ.
Đồng thời, đám Diêm La cùng nhau tạo nên một bầu không khí thân gia ấm áp, ra tay giúp đỡ lẫn nhau!
Dường như là đã hoàn toàn quên mất, năm đó lúc Bình Đẳng Vương Lục bị Thập Thường Thị đuổi giết, bọn họ đã thờ ơ không để tâm như thế nào, dường như cũng đã thực sự quên mất, mới trước đó không lâu, bọn họ còn vừa liên thủ đâm sau lưng Ngũ Quan Vương.
Trên thực tế, sỡ dĩ Xích Khào Mã Hầu lựa chọn Ngũ Quan Vương làm mục tiêu, cũng chính bởi vì nhìn trúng người này nhân duyên kém cỏi nhất, thù oán với mấy vị Diêm La còn lại đều rất sâu.
- Chuyện quá nhiều.
Trước mặt Phùng Tứ là một bàn hồ sơ lớn, không khỏi có chút choáng váng đầu óc.
Ở bên dưới.
Những người đang ngồi, theo thứ tự là là Tiểu loli, Trương lão đầu, Khánh, Lưu Sở Vũ, Canh Thần, Lương và Hữu.
Sau khi một người đắc đạo, đương nhiên là gà chó cùng lên trời rồi.
Nhưng cho dù là Phùng Tứ - người trước đó có chức quan cố định cao nhất, lúc đột nhiên bị đẩy lên chức vị đai tím quản lý lý mọi chuyện của điện Bình Đằng Vương, cũng có chút không biết làm thế nào.
Về phần ba người nhóm Khánh, quả thật địa vị của bọn họ đã từng không thấp, nhưng nếu để cho bọn họ làm chó điên cắn người, không thành vấn đề, nhưng nếu như để cho bọn họ quản lý mọi chuyện, quả thật là làm khó cho bọn họ rồi.
Tất cả những chuyện ở trước mắt này, giống như là đang nằm mơ vậy.
Phảng phất như thể, một ngày trước, đám người bọn họ vẫn còn đang ở trong tiệm sách, bắt cá.
Hôm nay, lại trực tiếp huy hoàng sáng chói rồi.
Ừm, chữ “phảng phất” ở đây, có thể bỏ đi.
Cũng may, mọi người vẫn còn nhiều thời gian, còn có thể từ từ học tập, có thể từ từ thích ứng.
Trong lúc những thành viên cốt cán cũ của tiệm sách đều đang bận rộn, luật sư An đi tới từ cửa đại điện.
Đưa tay gõ cửa một cái, miệng như chuông đồng.
Hô vang:
- Mọi người đừng vội, về nhà ăn cơm.

Hôm nay, Hứa Thanh Lãng mua rất nhiều thức ăn về, khiến cho ông chủ Châu còn tưởng nhầm là tối nay lão Hứa muốn mở một bàn Mãn Hán toàn tịch, cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận