Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 580: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ (1)

Nếu như đây là đang đóng phim.
Lúc này, toàn bộ màn hình lớn sẽ bị phân ra.
Nửa bên trái là Châu Trạch đang ngồi trong xe.
Nửa bên phải là bóng người dữ tợn đang đứng bên ngoài xe.
Sau đó.
Bốn phía, các cảnh vật khác sẽ bị hư hóa, nổi bật nhân vật trọng điểm.
Đương nhiên.
Góc dưới bên trái còn có thể hiện ra một bức tranh khác.
Là Hứa Thanh Lãng quỳ trong vũng máu, mặt lộ vẻ giãy giụa thống khổ.
Đáng tiếc.
Ở đây không thể nào có đạo diễn kêu "cắt".
Một bên.
Là hải thần uy hiếp.
Một bên.
Là tiếng rít gào đến từ cương thi.
Lúc này, Châu Trạch không lui nhường.
Ước định lúc trước.
Dựa theo hứa hẹn không chấp nhận ô nhục đàn ông.
Châu Trạch chưa đi đến tiệm mì, cũng không nhúng tay, không hỗ trợ, không can thiệp, không nói mấy lời nhảm nhí như chú ý giữ ấm, uống nhiều nước… cậu như vậy rất dễ bị cảm lạnh…
Nhưng lúc này, vị hải thần đại nhân kia.
Đã đi tới trước xe của mình.
Nếu còn tiếp tục ngồi ở đây như lão tăng nhập định, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không chú ý thì có chút quá đáng.
Dường như hải thần không ngờ tới người ngồi xem kịch vui trong xe lại có thể hung ác như vậy.
Trong lúc nhất thời, hải thần có chút kinh ngạc.
Vốn định dọa người, cảnh cáo người bên ngoài không nên xen vào việc của người khác, nhưng ngược lại hải thần bị giật mình.
Nhưng dù sao hải thần cũng là tồn tại từng thấy sóng to gió lớn trong biển.
Ngay sau đó.
Nước mưa trên đường cái chưa kịp lọt vào cống thoát nước bắt đầu nhanh chóng nổi lên.
Châu Trạch còn ngồi trong xe.
Nhưng xe của anh.
Lúc này lại như đang phiêu đãng trong biển.
Mùi ướt mặn xông vào mũi.
Màn mưa đầy trời mang theo ba đào mãnh liệt
Hết thảy tất cả đều đang vận sức chờ phát động, một cơn sóng có thể cuốn đi tất cả!
Phảng phất.
Chỉ còn thiếu một con chim hải yến.
Bóng đen trước mắt.
Đang từ từ ngưng thực.
Một thân áo bào màu tím, gương mặt bị bao phủ dưới mặt nạ màu đen, thân người, đuôi cự mãng đang lung lay giữa sóng biển.
Như thể trong biển rộng mịt mờ này.
Anh ta mới thật sự là chúa tể.
Trong đôi mắt dưới mặt nạ.
Mang theo vẻ bừa bãi bễ nghễ hết thảy!
Làm yêu quái mà có thể làm được tới nước này cũng thật khủng khiếp, có điểm giống với hắc đạo làm buôn lậu thậm chí là lăn lộn mấy năm trước, cuối cùng tẩy trắng thành đại biểu cho những xí nghiệp ưu tú vậy.
Không chút yêu khí.
Thậm chí.
Còn mang theo một chút tiên vị.
Chẳng trách muốn trả thù một người, còn phải làm một chiếc bao tay trắng, sử dụng xong liền tiêu hủy, chỉ sợ dơ tay của mình.
So với anh ta.
Đám đại tiên nhi Châu Trạch đã gặp trong rừng già tây bắc hệt như đám nhóc còn đang ngồi chơi bùn.
Trong biển rộng.
Con người rất nhỏ bé.
Mịt mù như hạt bụi.
Đây là một loại ra oai phủ đầu, đây là một loại khinh bỉ.
Cái loại vừa gặp mặt đã rút đao chém nhau kia là hành động của đám côn đồ bất nhập lưu.
Loại lão đại chân chính là gặp mặt nhau phải sờ sờ lá bài.
Châu Trạch ngồi không nhúc nhích.
Không nóng không vội.
Bởi vì anh biết.
Có một người càng không muốn thấy tình cảnh bị khinh bỉ này hơn mình.
Mà người này.
Trận trước còn chuuni đến độ quyết phải đợi "không môn" mở rộng ra.
Chờ Phật phủ xuống.
Châu Trạch dang tay ra.
Ám chỉ ngu ngốc hơi buông lỏng phong ấn một chút.
Không cần nhiều.
Đủ là tốt rồi.
Không phải là phô trương trang bức sao?
Thật xin lỗi.
Bàn về trang bức phô trương.
Không phải ông chủ Châu nhằm vào ai.
Nhưng so với vị trong cơ thể mình kia.
Các vị đang ngồi.
Đều là rác rưởi!
Quả nhiên.
Châu Trạch cảm ứng được khí tức của vị kia.
Anh ta không nhịn được.
Cho dù anh ta biết Châu Trạch đang mượn dùng lực lượng của anh ta, anh ta cũng sẽ không mặc kệ.
Đối với anh ta.
Mặt mũi còn quan trọng hơn tính mệnh.
Chỉ tiếc ông chủ Châu còn chưa từng trò chuyện với bé trai.
Nếu như anh biết ngày ấy ở dưới đất, vị kia lại vì phòng ngừa ngày kế tiếp bản thân mình tỉnh lại chê cười anh ta, vậy mà lấy danh nghĩa lão tổ tông, hiếp bức tiểu cương thi phải giết chính mình.
Ông chủ Châu tuyệt sẽ không tiếp tục bình tĩnh như vậy.
- Tiểu... ... Tạp... ... Xà... ...
Trong sóng biển.
Hải thần nghiêng đầu.
Dường như.
Anh ta cũng cảm nhận được có điểm gì đó không đúng.
- Tao... ... để mày... ... trông thấy... ... ..
- Biển... ... chân chính!
- Oanh!
Tiếng nổ truyền ra.
Trong nháy mắt, mảnh biển lớn màu xanh lam trở nên tĩnh mịch, chìm xuống.
Phảng phất như trong nháy mắt, nó bị Phật rút sạch sinh cơ, một tầng màn đen to lớn lập tức bao phủ toàn bộ nơi này.
Cùng lúc đó.
Vô số cánh tay gãy nát vươn lên từ dưới mặt biển, ý đồ muốn bắt lấy một kẻ làm đệm lưng cho mình.
Hài cốt vô tận chìm chìm nổi nổi trong biển rộng, tô điểm cho từng tia sáng trắng gai mắt.
Tử khí nồng nặc, chốn trở về của vong hồn!
Trong biển của ngươi cất giấu tôm cá.
Trong biển của ta chôn cất địa ngục!
Trên biển của ngươi làm được phà.
Trên biển của ta đi vãng sinh!
Chỉ là hạt gạo cũng dám tranh huy với trăng sáng!
- Răng rắc... ... Răng rắc... ... Răng rắc... ...
Trong tấm hình.
Mặt nạ hải thần đang bị vỡ nát.
Cùng vỡ nát theo,
Còn có sự bình tĩnh của anh ta.
Sự ung dung của anh ta.
Sự kiệt ngạo của anh ta.
Mọi người thường chê cười con ếch kia, con ếch ngồi đáy giếng.
Ngày hôm nay.
Hải thần phát hiện mình chỉ là con ếch hơi lớn hơn một chút.
Trên đỉnh đầu của anh ta.
Chẳng qua chỉ là một cái giếng lớn hơn.
Chỉ tiếc hình ảnh nứt vỡ quá nhanh.
Châu Trạch phảng phất nhìn thấy.
Trong hình ảnh mơ hồ đi xa ấy.
Dường như hải thần đang từ từ quỳ mọp xuống.
Biển của dương gian.
Quỳ trước trời của cõi âm!
Hình ảnh hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.
Xe vẫn là chiếc xe kia.
Nó đậu trong mưa, ngừng trên đường, ngay trước mặt bóng người kia.
Bóng người kia cũng đang từ từ tiêu tán.
Đến với mưa, đi với mưa.
Phảng phất như nó vốn không tồn tại.
Răng nanh nơi khóe miệng Châu Trạch chậm rãi rút đi.
Ánh mắt.
Lần thứ hai nhìn về phía lão Hứa đang quỳ trong vũng máu trong quán.
Dường như.
Thời gian gian nan nhất đã qua.
Giúp một việc, dường như còn giúp được đại ân, nhưng Châu Trạch không hề cảm thấy đắc chí vừa lòng, cũng không có một chút ý muốn đi khoe công.
Nếu lão Hứa đã sắp xếp xong xuôi tất cả.
Thậm chí còn ngoan đến mức ngay cả mặt mình nói đâm liền đâm.
Như cái bóng ban nãy.
Nếu anh không xuất hiện mà lão Hứa không có sắp xếp khác.
Hình như thực sự không khoa học.
Đương nhiên, sắp xếp của cậu ta là sắp xếp của cậu ta, nếu vật kia xuất hiện trước mặt mình, mình ra tay không chỉ vì giúp cậu ta, thuần túy là mình không vừa mắt hải thần này, muốn ra tay.
Cũng nói thông được.
Ai bảo anh ta xấu xí đây?
Dọa anh.
Mưa nhỏ.
Đẩy cửa xe ra.
Đế giày Châu Trạch giẫm lên vũng nước.
Duỗi lưng một cái.
- Về nhà cũ rồi.
... ...
- Phù... ... Phù... ... Phù... ...
Tiếng hít thở nặng nề không ngừng truyền đến.
Dường như mưa bên ngoài cũng nhỏ đi, không còn giàn giụa như trước.
Trong cơ thể, cảm giác xao động và phản kháng cũng đang từ từ rút đi.
Hơi nghi hoặc một chút, có chút mờ mịt.
Bởi vì khảo nghiệm chân chính mà bản thân đã dự bị chưa từng xuất hiện, trước đó, vì khảo nghiệm này mà cậu ta làm ra một chút mưu đồ và chuẩn bị, hoàn toàn không cần dùng đến.
Hứa Thanh Lãng không đứng lên.
Mà tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất.
Nhắm mắt lại.
Như đang giao lưu.
Hoặc như đang câu thông.
Vốn là công tác thuần hoá, lại có chút giống với đầu voi đuôi chuột.
Nuốt người phụ nữ kia chẳng khác gì có thể khiến mình có thể ký kết liên hệ nào đó với vị hải thần trong đại dương.
Đây là mưu đồ của Hứa Thanh Lãng, cũng là sắp xếp của cậu ta, là đêm hôm đó, sau khi cậu ta bị người gọi là sư phụ kia đặt trong bể tắm đã nghĩ ra được.
Vì thế cậu ta đã chuẩn bị thật lâu, thực sự là cực kỳ lâu.
Chỉ là.
Lần này thuận lợi đến.
Dường như có chút hơi quá.
Thậm chí.
Một luồng hào quang màu xanh xám đang bắt đầu chậm rãi hiện lên trên người mình.
Như phủ thêm một lớp khinh sam thật mỏng trên người mình.
Chỉ tiếc.
Một màn này.
Châu Trạch chưa từng nhìn thấy, anh đã xuống xe, không tiếp tục chú ý bên này.
Khi dùng dao găm đâm vào ngực mình, còn quấy vài vòng, quần áo trên người Hứa Thanh Lãng cơ bản đã rách nát rồi, mà giờ khắc này, loại hào quang màu xanh lục này cũng không duy trì quá lâu.
Cậu ta chậm rãi động.
Sau đó.
Như vỏ trứng gà bị phá.
Chiếc khinh sam mỏng như cánh ve kia từ từ bị xé mở.
Như đang cởi quần áo.
Thật ra.
Là rắn lột da!
Hứa Thanh Lãng hơi nghi hoặc một chút, dường như vị hải thần kia còn dễ nói chuyện hơn trong tưởng tượng của mình một chút, không cò kè mặc cả, người ta phảng phất như đã nhận mệnh và tiếp nhận, chủ động quá độ lực lượng của mình qua đây.
Lột da.
Chữa thương.
Toàn bộ tràng diện.
Không có sự chán ghét như rắn lột da bình thường.
Thậm chí có vẻ hơi duy mỹ.
Phảng phất như trong màn ảnh phim cấp ba ở Hương Cảng mấy năm trước.
Thật ra rất nhiều chuyện, đổi lại một người khác làm, thật sự sẽ mang tới cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Thế giới chết tiệt này.
Vẫn nhìn nhan sắc.
Đứng lên.
Hứa Thanh Lãng cúi đầu.
Nhìn nhìn lồng ngực của mình.
Trên ngực vốn tồn tại vết sẹo khủng bố đã biến mất, thay vào đó là làn da mới hồng hào, chỉ là, đau đớn nơi vết thương vẫn còn tồn tại.
Loại chữa thương này đúng là điển hình cho trị ngọn không trị gốc.
Nhìn như đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng những thương thế này.
Vẫn còn thời gian điều dưỡng mới có thể thật sự khôi phục.
Ah, đúng rồi, có thể nó còn có một công năng, đó chính là cầm máu.
Đi tới trước thủy tinh.
Hứa Thanh Lãng nhìn ảnh mình được phản chiếu bên trong.
Trên mặt, cũng khôi phục như lúc ban đầu.
Không nói là vết sẹo, ngay cả vết máu cũng không lưu lại chút nào.
Nhưng cậu ta không dám đưa tay lên sờ soạng, cũng không dám dùng sức đụng vào.
Nhưng mà chí ít, trong lòng.
Cậu ta đã hài lòng.
Phụ nữ thích đẹp.
Đàn ông cũng thích đẹp.
Nghiêng đầu.
Tiếp tục nhìn bản thân mình trong thủy tinh.
Đưa tay.
Nhẹ nhàng vuốt ve mặt thủy tinh.
Trong đôi mắt Hứa Thanh Lãng, dường như con ngươi đang chia rẽ, lại bày ra màu xanh nhàn nhạt.
Cậu ta nhìn chằm chằm bản thân mình trong thủy tinh thật lâu.
Sau đó.
Nghiêng người sang.
Ngẩng đầu.
Nhìn khắp bốn phía.
Không biết vì sao.
Cảm giác chán ghét sâu đậm truyền đến từ đáy lòng.
Màu xanh trong đôi mắt.
Đang càng lúc càng nồng nặc.
Con ngươi của cậu ta cũng càng ngày càng yêu dị.
Chán ghét nhân sinh của mình.
Chán ghét vị trí hoàn cảnh của bản thân mình.
Chán ghét tất cả ồn ào trên đất bằng này.
Hai tay Hứa Thanh Lãng ôm đầu của mình.
Cậu ta có chút mờ mịt.
Cậu ta không biết những tâm tình mãnh liệt này đến từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận