Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1338: Đây là chó nhà tôi! (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Người giấy tiếp tục khó khăn lặp lại.
Ánh mắt Châu Trạch hiện lên sự lạnh lẽo.
Anh ấy cầm theo người giấy.
Đi tới trước mặt lão đạo vẫn còn đang hôn mê.
Anh ấy giơ chân lên.
Giống như là dự định đạp tới.
Người giấy thờ ơ không động lòng.
Tiếp tục lặp lại:
- Tôi... Không chết...
Châu Trạch dừng động tác lại, hiện tại, người đang nắm giữ bộ thân thể này, thật ra là Doanh câu.
Tay của anh ấy.
Đặt ở vị trí lồng ngực của mình.
Năm móng tay mọc dài ra.
Nhắm ngay lồng ngực của mình.
Có vẻ.
Lập tức sẽ đâm xuống!
Người giấy ngây ngẩn.
Quả thật là đầu óc của nó có một vài vấn đề.
Trên phương diện suy nghĩ.
Đã không thể suy luận được tại sao người ở trước mặt này lại có thể tự giết chính mình như vậy.
Chẳng qua là chỉ có thể dựa vào bản năng mà ngăn cản.
Kinh hô:
- Đừng… đừng… không được… không được giết anh ta… không được…
Châu Trạch nghe vậy.
Hô hấp khựng lại một chút.
Không nói đến cơn tức giận đang bắt đầu bùng nổ.
Rất nhiều chuyện.
Có lẽ, bởi vì nguyên nhân cấp độ của ông chủ châu không đủ, cho dù là nhìn thấy, cũng không cách nào lĩnh ngộ được, mà đối với Doanh câu mà nói, rất nhiều thứ mang tên âm mưu và kế hoạch định sẵn.
Chỉ cần lộ ra một chút.
Là anh ấy đã có thể hiểu rõ.
Cũng ví như hiện tại.
Anh ấy gần như gầm nhẹ nói:
- Đây… là… chó… nhà… tôi…
...
Trên cái thế giới này, chưa bao giờ thiếu người thông minh, bọn họ luôn có thể đứng ở vị trí có lợi nhất với bản thân, luôn theo đuổi lợi ích lớn nhất cho chính mình.
Bọn họ sẽ không quá đặt nặng danh dự, nếu phần vinh dự này không thể quy ra thực chất, thì lại càng không có giá trị.
Cũng tỷ như Phùng Tứ hiện tại.
Năm đó Phùng Tứ giống như một con ngựa nhỏ ở Vịnh Đồng La.
Đi theo sau lưng luật sư An, cùng nhau chém người hoặc là cùng nhau bị người đuổi giết.
Luật sư An khốn khổ vì tình, dưới sự bốc đồng mà đi nhầm một bước, rơi vào kết cục bi thảm lưu lạc dương gian, Phùng Tứ trên phương diện này, lại có vẻ tỉnh táo hơn một chút.
Anh ta cũng không quá yêu người khác, bởi vì anh ta yêu bản thân mình nhất, cho nên, anh ta lý trí.
Anh ta nhìn thấy Trương lão đầu ở bên kia, dưới sự che chở của cự bá mà lén lút ra khỏi thành.
Lại không có để lộ ra.
Mà lại giả vờ như hồn nhiên không biết chuyện gì.
Mời Trương lão đầu cùng nhau “giết” trở về.
Trước khi đại cuộc được định rõ.
Cùng nhau hút lớp nước mỡ.
Sau trận lần này, vị trí phán quan mới có thể trống đi nhiều, Trương lão đầu cũng có hy vọng không nhỏ có thể tiến thêm được một bước.
Nhắc tới cũng buồn cười, hài cốt của các đồng nghiệp còn chưa lạnh, thế nhưng trong đầu Phùng Tứ lại nghĩ về chuyện phân chia lợi ích sau này nhiều hơn.
Đương nhiên.
Nếu như chỉ là điểm này mà thôi, chắc chắn không đáng để Phùng Tứ đi giấu giếm giúp Trương lão đầu.
Việc Phùng Tứ xem trọng, là vai trò của Trương lão đầu trong toàn bộ sự kiện.
Thậm chí, Phùng Tứ có một suy đoán rất lớn gan, trận cự bá công thành quy mô lớn lần này, thật ra thì chỉ là một tầng ngụy trang, mục đích là gì, là vì để che chở cho Trương lão đầu.
Suy đoán này rất to gan, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Cục diện của âm ti, đã sớm là nước sông đang rút xuống từng ngày rồi, thật ra thì mọi người đều đang chờ đợi, chờ xem rốt cuộc đến khi nào thì nó sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Ngược lại, cũng đã có kinh nghiệm lên xe đổi thuyền từ ngàn năm trước, ghê gớm gì một lần nữa chứ, nhưng dưới hệ thống mới, rốt cuộc bản thân có thể lăn lộn đến được vị trí nào, đạt được bao nhiêu lợi ích, thì phải xem khả năng nắm bắt cơ hội và sự vận động của chính mình trong khoảng thời gian này rồi.
Trương lão đầu biết rõ Phùng Tứ đã nhìn thấy cảnh tượng lúc ông ta xông ra ngoài rồi.
Cho dù là ông ta đã rất cẩn thận rồi.
Nhưng ai biết được, sao lại có một kẻ vô liêm sỉ nào đó giả chết đến nằm ở bên cạnh thi thể của một con cự bá để xem cuộc chiến chứ?
Chẳng qua, nếu Phùng Tứ đã không nói lộ ra, thậm chí còn chủ động giúp ông ta có lý do chu toàn, Trương lão đầu cũng không nói gì, gật đầu một cái, đi theo Phùng Tứ cùng nhau trở về “phản công chủ thành”.
Phùng Tứ vẫn luôn chú ý biểu cảm biến hóa của Trương lão đầu.
Trương lão đầu là một người tốt.
Dùng một câu mà trước kia luật sư An thích nói nhất để hình dung.
Ông ta rất thích người tốt.
Muốn hố cũng thuận tiện, hợp tác cũng rất thoải mái.
Rõ ràng là làm chuyện của những “nhị ngũ tử”*, Trương lão đầu lại mặt không chút thẹn nào, cũng không có cảm giác xấu hổ gì, chuyện này làm cho Phùng Tứ cảm thấy có chút bất ngờ.
(*25 tử: đồ khốn kiếp, đồ phản bội, cách nói này bắt nguồn từ thói quen của người Hồng Kông)
Bởi vì Trương lão đầu không phải là loại người như vậy, nếu là bị ức hiếp hoặc là bởi vì nguyên nhân nào khác, khiến cho ông ta không thể không bán mạng làm việc cho cự bá, hẳn là ông ta không thể nào thản nhiên vô tư như vậy được.
Hai người bắt đầu đi về phía chủ thành.
Mà bên kia.
Pháp thân của Tần Nghiễm Vương đã cùng bắt đầu đánh nhau với Hầu Tử màu đen.
Song phương giao thủ khiến bốn phía xung quanh nơi này đều bắt đầu không ngừng rung chuyển.
Ngay từ đầu.
Hai bên vẫn tính là ngang sức.
Nhưng dần dần.
Dường như Hầu tử màu đen đã bắt đầu xuống sức.
Quân tinh nhuệ dưới quyền Tần Nghiễm Vương cũng đang truy đuổi tiêu diệt đám cự bá trên người đang toát ra tử khí nồng đậm kia.
Cục diện.
Thật ra thì đã bị khống chế rồi.
Càng không cần phải nói, chắc chắn là còn có mấy vị Diêm La đang trên đường nhanh chóng tới đây.
Tiến tới gần tường thành đã sụp đổ một phần này.
Tràn đầy trên đó.
Đều là thi thể.
Quan sai đã chết rất nhiều, đám cự bá được “giải thoát” cũng không ít, nơi này là địa ngục, nơi này là âm ti, nhưng một màn trước mắt này, thật ra thì đã có thể được xem là địa ngục trong địa ngục rồi.
Phía trước, có một con rết khổng lồ đã bị chém đứt một nửa xúc tu đang bị vây công.
Phùng Tứ và Trương lão đầu hai mắt nhìn nhau một phen, đồng thời xông tới hỗ trợ.
Chốc lát.
Con rết này đã được giải quyết.
Trước khi con rết bị giết chết.
Phùng Tứ chú ý đến.
Trong mắt con rết.
Cũng tương tự như vậy.
Thứ toát ra, cũng là một loại giải thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận