Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1606: Đếm ngược (2)

Đáng tiếc, gốc thực vật ở trong viện bảo tàng tượng sáp kia vẫn còn chưa thực sự lột xác được, nhưng muốn khiến cho Doanh câu khôi phục hơn phân nửa thực lực, không phải chỉ là từ đậu phộng biến thành khoai tây là đã được, ít nhất, phải trở nên lớn như dưa hấu mới được chứ?
Hay là, lại đi tìm long mạch thử một phen?
Tìm một hai ba cái long mạch đặt ở trong túi, cũng có thể trong nhà có đồ ăn trong lòng không hoảng hốt đi.
Nhưng nghĩ đến sự gian khổ trong chuyến đi tìm long mạch lần trước.
Đột nhiên ông chủ Châu lại cảm thấy thay vì giày vò như vậy còn không bằng tiếp tục lười nhác chờ chết, ít nhất, có thể ra đi an ổn.
Trong đầu, đủ loại ý nghĩ đang lặp đi lặp lại ập thẳng vào.
Đúng lúc này.
Một tiếng động “rắc rắc” rất thanh thúy truyền tới.
Tiếng động này trực tiếp cắt dứt suy nghĩ của ông chủ Châu.
Nghiêng đầu qua, nhìn về phía bên kia.
Mặt nước.
Đã xuất hiện vết nứt.
Chuyện này.
Đại khái chính là đếm ngược sao?
Cho nên, chuyện này cũng có nghĩa là, thời gian, thực sự không nhiều lắm.
...
Ở đằng sau quầy bar ở tầng trệt của tiệm sách.
Lão đạo vừa xem phim truyền hình vừa chậm rãi nhai mứt trái cây trong miệng.
Tiểu Hầu Tử đứng ở bên cạnh ông ta chơi điện thoại di động.
Vào phần lớn thời điểm.
Lão đạo luôn có thể duy trì một loại dáng vẻ “vui tươi hớn hở”.
Gần đây, ông ta đã đổi bệnh viện, bởi vì bác sĩ điều trị ban đầu hy vọng có thể viết báo cáo về ông ta, chuyên đề còn nói « tâm tính tốt đẹp là vũ khí sắc bén chống lại bệnh tật ».
Bệnh ung thư gì đó, ngay từ đầu lão đạo còn rất quan tâm, thậm chí còn vì chuyện đó mà nhìn không hút thuốc lá rất lâu.
Sau đó, yêu người nào thì yêu đi, ngược lại thì bản thân ông ta cũng đã sống đủ vốn từ lâu rồi, nên ăn thêm một chút, nên uống thêm một chút, sống thêm được một ngày thì đều là kiếm được lợi.
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh vừa mới kết thúc một trận game, ngáp dài tựa vào trong ngực của lão đạo.
Lão đạo đưa tay gãi gãi lông ở trên người tiểu Hầu Tử, nghiêng đầu, nhìn về phía “di thể” của lão Trương đang nằm ở trên ghế sô pha ở bên kia.
Ừm, bọn họ có nói linh hồn lão Trương cũng ở bên cạnh, cũng bởi vì ăn quá nhiều cho nên tạm thời không thể quay trở về trong cơ thể được.
Lão đạo không nhìn thấy, tuy nói nước mắt bò có cho thêm tro bùa đặt ở ngay trong ngăn kéo ở trước mặt*, nhưng nghe Khánh nói hiện tại linh hồn của lão Trương đã mập căng giống như một con cá lớn rồi.
(*1 trong 7 cách mở thiên nhãn để có thể nhìn thấy ma)
Thôi cho qua đi, thôi cho qua đi.
Cũng đã buồn ngủ rồi.
Sẽ không hù dọa chính mình đâu.
Ngược lại là người phụ nữ bị kéo về chung kia.
Khiến cho lão đạo phải nhìn thêm mấy lần.
Tuổi tác của người phụ nữ cũng không còn nhỏ, dáng vẻ cũng đã sớm là mật đào phơi khô rồi, nếu trẻ lại một chút, thì có cảm giác tội lỗi, nếu già thêm một chút, thì lại không xuống miệng được.
Dáng vẻ không nhúc nhích mà nằm ở đó.
Thật ra khiến cho lão đạo có chút thở dài:
- Haiz, một Đại muội tử đáng thương mà.
Vừa thở dài vừa lắc đầu vừa gãi đầu của mình một cái.
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh thấy vậy, cũng thở dài một cái, gãi gãi phần lông trên ót của mình.
Lão đạo vỗ một cái lên trên ót của tiểu Hầu Tử.
Cười mắng:
- Còn chưa mọc đủ lông đâu, đi đánh răng đi!

- Làm sao đành lòng trách hờn những lỗi lầm của em, là chính anh đã cho em sự tự do quá giới hạn, khiến em càng thêm cô độc…
(*bài hát Quá giới hạn của Trương Tín Triết)
Giọng hát êm tai của Trương Tín Triết quanh quẩn ở trong tiệm sách, kèm theo mùi thơm của cà phê cùng với ánh mặt trời rạng rỡ vào buổi sáng, tô điểm vừa đủ cho mùi vị của cuộc sống.
Bên ngoài, đám người rộn ràng, ngày này qua ngày khác rót thêm sức sống cho nam phố.
Tối hôm qua nghỉ ngơi không quá tốt, dẫn đến hiện tại cho dù Châu Trạch đang nằm ở vị trí mà mình thích nhất, cũng vẫn có vẻ hơi có chút bồn chồn.
Vẫn là mùi cà phê quen thuộc nhất, tờ báo đã được ủi nóng chỉnh tề nhất, nhưng không cách nào che được tâm trạng hiện tại của anh.
Đời trước, Châu Trạch đã từng nghe qua một chuyện xưa, câu chuyện kể về những phạm nhân bị xử tử hình kia, trong giai đoạn cuối cùng của cuộc sống là loại cảm giác như thế nào.
Bây giờ, ông chủ Châu đã cảm nhận được loại cảm giác đó.
Hiên Viên kiếm ở trên cao, đại diện cho một loại tuyệt vọng, cho dù là Giải Trãi – kẻ được xem là người sống tốt nhất trong những người còn lại từ thời Thượng cổ tới bây giờ, trong lúc đối mặt với áp lực của Hiên Viên kiếm, cũng không thể không lựa chọn “tự sát”.
Giống như lúc những tội phạm tử hình bị trừng phạt đúng người đúng tội kia phải đối mặt với tòa án nhân dân, chính là loại tuyệt vọng đó.
Xoa xoa mi tâm.
Uống một ngụm cà phê.
Vừa đúng lúc này lão đạo vác theo cây chổi trở về.
Kể từ sau lần chữa khỏi “bệnh” cho con trâu vị kia lúc trước.
Lão đạo ở trong vòng tròn công nhân vệ sinh bọn họ, nhân khí cùng địa vị của ông ta lại một lần nữa được tăng lên.
Khỏi cần phải nói, chỉ cần ông ta muốn, học theo phương tây tổ chức một buổi công nhân vệ sinh đình công để tìm kiếm phúc lợi và đãi ngộ tốt hơn thì cũng là chuyện của một câu nói mà thôi.
Thông Thành.
Giới vệ sinh.
Tôi là vua!
- Lão đạo, ngồi đi.
- À, được, ông chủ.
Lão đạo ngồi xuống ở đối diện Châu Trạch.
Tiểu Hầu Tử xông tới, trong tay cầm một cái khăn lông ướt.
Lão đạo nắm khăn lông, bắt đầu lau mồ hôi.
- Hỏi ông một chuyện này.
- Được, ngài hỏi đi, ông chủ.
- Ừm...
Bĩu môi một cái, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Bởi vì Châu Trạch biết rõ, vấn đề này, hiện tại lão đạo không trả lời được, nhưng làm sao hoán đổi lão đạo đi thành cái vị có thể trả lời vấn đề kia, dường như thật sự không còn biện pháp hữu hiệu nào nữa?
Chẳng lẽ.
Bây giờ trực tiếp đem đạp lão đạo ngã xuống đất, thử giết chết ông ta, xem thử ông ta có thể kích thích ra được tiểu vũ trụ hay không?
Nhưng lỡ như không kích thích ra được.
Lão đạo lại bị anh trực tiếp chơi chết, vậy phải làm sao đây chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận