Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1250: Hãm hại (1)

Về phần chuyện chuyển phát nhanh này, vần là về thương lượng trước với đám người Hứa nương nương ở bên cạnh một phen đi.
Lại thông báo cho ông chủ một tiếng.
Ít nhất.
Phải tìm được rốt cuộc là ai đã gửi kiện hàng chuyển phát nhanh này cho ông ta?
Cũng không biết được là tên khốn kiếp nào rảnh rỗi không đi sinh con đi mà lại bày ra trò đùa này với ông ta!
Đứng dậy.
Lão đạo đi tới trước chiếc giường ở trong cùng của.
Vừa vặn đưa lưng về phía Khánh.
- Tiểu cẩu thả à...
- Ngài... Ngài nói đi...
Câu Tân, trong lúc vô tình, lại bị lão đạo trấn áp một lần nữa.
Phải biết rằng.
Loại cấp bậc đại lão như Khánh đây, bình thường ở địa ngục cũng khó mà gặp được.
Kết quả không đến mấy ngày, lại gặp được ba người.
Hơn nữa người ta còn rất trâu nha.
Muốn gặp còn không cần mời tới.
Trực tiếp gửi chuyển phát nhanh!
- Chỗ ở sẽ nhỏ hơn một chút, anh tạm chịu khó một chút nhé.
Tiệm thuốc chỉ có hai căn phòng bệnh, căn này phòng bệnh vẫn luôn cho Câu Tân ở, còn có một phòng được đặc biệt bỏ trống, lấy đối phó với mấy đám người tới vào ban ngày.
- Không có chuyện gì… không có chuyện gì, yên tâm đi, chỗ này của tôi tôi tự lo liệu được, bảo đảm không xảy ra vấn đề.
Câu Tân cảm thấy lời thoại và biểu cảm hiện tại của mình.
Rất giống là tư thế năm đó lúc đối phó với quân Nhật đấy.
- Chít chít chít chít!
Tiểu Hầu Tử nhảy ra từ trong ngực lão đạo, leo đến vị trí trên bả vai lão đạo, yên ổn vững chắc mà ngồi ở đó.
Một màn này.
Bóng lưng một người một khỉ này.
Hoàn toàn rơi trong mắt Khánh – người hiện tại đang nằm trên chiếc giường ở bên cạnh.
Hầu Tử… nam giới… nam giới… Hầu Tử… đồng đội… đồng đội… chính mình…
Đây là.
Đây là.
Vị này là…
Trong đôi mắt đang trợn trừng của Khánh.
Vốn dĩ là vẻ hoảng sợ, lại đang từ từ rút đi.
Thay vào đó.
Chính là một loại cảm xúc sâu tận xương tủy.
Một sự kinh hoàng!
...
Buổi sáng hôm sau, bên tiệm sửa xe gọi điện thoại tới, nói xe đã được sửa xong.
Châu Trạch lập tức mang theo Oanh Oanh đi lấy xe, Oanh Oanh rất chủ động ngồi vào chỗ ghế tài xế, dáng vẻ có chút hưng phấn.
Ông chủ Châu há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng vẫn là bỏ đi, ngồi vào vị trí phó lái.
Tuy nói tấm da thú đã vào tay, nhưng Châu Trạch còn không đến mực tự nhiên trực tiếp từ Hoài An chạy Đông Bắc, tìm long mạch là một chuyện vặt vãnh nhưng rất cực khổ đấy, không đúng, là một chuyện cực kì thê thảm mới đúng.
Bên cạnh anh còn chỉ mang theo một Oanh Oanh, thăm dò một công trình địa chất lớn như vậy, không khỏi có chút lực bất tòng tâm, cũng không thể để cho bản thân dầm mưa dãi nắng chui tới chui lui trong khe núi được.
Vẫn là mang một ít thủ hạ cùng đi sẽ tương đối tốt hơn đi, ít nhất là, phải mang Bạch Hồ theo, ngược lại nơi đó là quê hương của cô ta, quen đường.
Nghe nói luật sư An cũng đi Đông Bắc rồi, đến lúc đó có thể liên lạc anh ta, có anh ta phụ trách tổ chức và điều quân, anh thật sự có thể tiết kiệm rất nhiều tâm sức.
Xét đến cùng, vẫn là do lười biếng quen thói, nếu phải trở lại đoạn thời gian phấn đấu gian khổ như thế này, thật sự vẫn không thích ứng được.
Lui một vạn bước mà nói, mọi việc đều phải do người ông chủ như anh đây tự mình làm, vậy anh còn thu nạp nhiều thủ hạ như vậy để làm gì chứ?
Oanh Oanh lái xe rất cẩn thận, dọc đường đi tình hình xe cũng rất không tệ, đến lúc xế chiều, rốt cuộc xe cũng tiến vào cao tốc, tiến vào khu vực thành phố Thông Thành.
Sau hai mươi phút, xe lái đến cửa tiệm sách.
Ông chủ Châu xuống xe trước, để lại một mình Oanh Oanh ở nơi đó, đang không ngừng lặp đi lặp lại “Đỗ xe ở bên cạnh” giống như là mắc chứng rối loạn cưỡng chế.
Không vào tiệm sách trước, Châu Trạch đến tiệm thuốc trước, buổi sáng lão Hứa gọi điện thoại tới, nói tiệm thuốc nhận hai món hàng chuyển phát nhanh, suy đoán bước đầu, có thể là hai đồng bọn nhỏ của Khánh.
Chuyển phát nhanh.
Là được gửi tới từ từ Kim Lăng.
- A, ông chủ, ngài quay về rồi à.
Phương Phương nhiệt tình chào hỏi với Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu một cái, đi vào phòng bệnh.
Vừa đẩy cửa ra.
Ha.
Người tốt.
Đủ chen chúc nha.
Bốn chiếc giường bệnh, dính chặt vào nhau, phía bên chỗ cửa để dành ra một chỗ để mở cửa, chiếc giường ở trong cùng thì đã sát vào vách thường luôn rồi.
Trong một chốc lát.
Ông chủ Châu có một loại cảm giác là bản thân đang chơi trò trùm bất động sản.
Vườn rau xanh phía bên kia đã được mở rộng.
Tiệm thuốc này.
Cũng phải xây rộng hơn sao?
Có phải thật sự là chính mình đã quá sợ nghèo rồi hay không, luôn nhặt đồ đem về nhà, sống hoặc chết, người hay động vật, khiến cho vườn rau, vườn thú, tiệm thuốc trong tay dần dần trở nên phồng lên.
Bây giờ suy nghĩ một chút.
Lúc trước chuyển tiệm sách từ chỗ quảng trường Ngũ Châu Quốc Tế chuyển về Nam phố.
Hình như không phải một ý kiến qua hay nha.
Dù sao bên chỗ quảng trường Ngũ Châu Quốc Tế cũng là một trung tâm thương mại gần như đã lụi tàn rồi, chắc chắn hiện tại giá thuê sẽ rất rẻ, nhưng bên này lại thật sự là một nơi tấc đất tấc vàng đấy.
- Anh tới rồi.
Câu Tân đang ở ăn cơm trưa.
Thịt nấu lại*, thịt xông khói xào tỏi, rau xào, ngoài ra còn có thêm một phần canh cà chua trứng, cơm nước còn rất phong phú.
(*là tên một món ăn của Tứ Xuyên, được làm từ thịt luộc xào với một số nguyên liệu khác)
Châu Trạch không để ý tới Câu Tân.
Câu Tân bĩu môi, trong lòng hừ lạnh tiếp tục vùi đầu ăn cơm, cảm thán pin lạc hậu không bằng một con gà.
Châu Trạch đi vị trí cuối giường của Khánh.
Khánh nhắm hai mắt.
Dường như vẫn còn đang hôn mê.
Ông chủ Châu cười một tiếng, không làm gì, một là bởi vì trên thực tế đối phương cũng không làm gì mình, hai là dù sao hiện tại đối phương cũng chỉ đang mang cơ thể của một cô bé con.
Lúc trước anh như vậy với Lâm Khả đó là do vạn bất đắc dĩ.
Bây giờ.
Ngược lại không cần phải như vậy.
Đứng ở vị trí cuối giường Khánh một lúc, Châu Trạch lại đi xem hai người bạn nhỏ mới tới một chút.
Hai người bạn nhỏ không sợ hãi, giống như đứa trẻ mới sinh, ngủ rất say, nhìn qua, cực kì ngoan ngoãn, cực kì an tĩnh nha, ngay cả hơi thở hay nhịp tim cũng không có nữa đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận