Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1267: Chờ! (2)

Móng tay trên ngón trỏ bàn tay trái của ông chủ Châu chậm rãi dài ra.
Trước tiên giải quyết thứ này cho xong.
Về phần chuyện sau đó.
Phải hỏi cho rõ rốt cuộc bọn họ là cái thứ gì, cùng với lai lịch của bọn họ.
Luật sư An vẫn luôn ôm mộng đẹp muốn phản công địa ngục.
Tâm tâm niệm niệm cũng sắp mang họ Tưởng* luôn rồi.
(*ý chỉ Tưởng Môn Thần – Tưởng Trung trong Thủy Hử, ở đây ám chỉ tính cách của Tưởng Môn Thần, hắn ta từng tự khoe: “Ba năm ở Thái Sơn đánh nhau, chưa từng có đối thủ. Khắp thiên hạ, chẳng có người nào bằng ta”)
Ngược lại ông chủ Châu chưa từng nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy, nhưng Thông Thành vẫn là mảnh đất nhỏ bên cạnh nhà mình, vẫn phải quét dọn sạch sẽ.
Người đàn ông cắn môi một cái.
Co được dãn được, với anh ta mà nói không tính là gì, trước đó, sau khi Đan Đan bị người trước mắt này đánh ngã, anh ta cũng đã chịu tội rồi.
Nên đưa lợi ích thì phải cho tiền mãi lộ, thậm chí là ra thêm chút máu, trong lòng anh ta đều có chuẩn bị rồi, lý do gia gia coi trọng anh ta như vậy, còn không phải bởi vì anh ta thông minh biết nhận định tình hình sao.
Nhưng có vài thứ có thể thả, có vài thứ lại không thể thả được, chuyện bản thân lén gia gia hút thuốc ở bên này, coi như gia gia có biết, nhiều lắm thì chỉ đạp cho anh ta mấy đá mắng anh ta mấy câu không nên người mà thôi.
Nhưng nếu như anh ta chơi đến mức phần lá cây thuốc lá kia mà gia gia coi trọng nhất kia không còn nữa.
Đoán chừng gia gia sẽ lấy đầu anh ta ra làm đồ nướng luôn đấy.
Ngay sau đó.
Người đàn ông đưa tay vào trong ngực, chà xát, móc ra một viên thuốc, cũng không biết được viên thuốc này, rốt cuộc vốn dĩ được đặt ở trong túi từ trước hay là chà xát ra ngay tại hiện trường nữa.
Chỉ thấy hai tay người đàn ông giống như đang làm mì sợi vậy, vừa nhào nặn kéo một hồi, một nén hương thành hình.
- Hô!
Người đàn ông thổi ra một hơi về phía đầu của nén hương kia.
Nén hương bắt đầu cháy rừng rực.
- Đan Đan, không còn cách nào khác nha, cũng không phải là anh trai tôi đây cố ý, nhưng lần này thật đúng là vất vả cho cô rồi, phần lá cây thuốc lá này, cô cũng hiểu được ở phân lượng của nó trong lòng gia gia nặng đến bao nhiêu, tuyệt đối không thể nào xảy ra chút sơ sót nào được.
- Ca ca tôi đây, ở nơi này dâng một nén hương cho ba ba thiên đạo trước.
- Hi vọng lát nữa ba ba thiên đạo sẽ không bổ sấm xuống.
Nói xong.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn.
Tối nay khí trời tốt, trăng sáng còn rất tròn nha.
Người đàn ông gật đầu một cái.
Nói:
- Vừa đúng lúc.
Bên này.
Châu Trạch đang chuẩn bị chủ động bước lên trước mấy bước giải quyết vị kia cho xong.
Nhưng bước chân của anh vừa mới di chuyển.
Đột nhiên cảm giác được cô gái vừa mới bị mình đâm thủng kia bỗng nhiên phát sinh biến hóa.
Khí trong người cô ta không tiếp tục thoát đi nữa, thay vào đó bắt đầu hít thở rồi, giờ khắc này, khí lưu bên kia dường như cũng đang bắt đầu tụ hội về phía bên đó.
Đồng thời.
Trên người của cô gái bắt đầu có lớp lông màu đỏ dài ra, rất dày và rậm rạp.
Cơ thể cũng đang không ngừng bành trướng, trực tiếp phá bỏ lớp quần áo màu xanh, cũng may lông rất nặng, cũng không có nguy cơ bị lộ sạch.
Trước đây không lâu.
Châu Trạch vừa mới được chứng kiến một lão thái bà biến thành cương thi đã chết đi, trên người bà ta cũng mọc đầy lông, nhưng đúng là lông của cương thi không giống với lông của yêu tộc, người trước hơi thở trầm lặng, giống như thức ăn lên mốc, mà kẻ sau, dường như là sau khi thoát khỏi trói buộc “thân thể con người” để lộ ra bản tôn, mới có thể phát huy ra uy lực thực sự của mình.
Đan Đan lần nữa trở nên sung sức.
Đơn Đan lại đứng lên lần nữa.
Đơn Đan bành trướng!
“Búp bê đầu to” thấy vậy.
Lúc này bị dọa sợ đến mức “vèo” một tiếng.
Lại vọt trở về bên trong vali hành lý.
- Phanh…
Còn biết tự chốt khóa của vali hành lý lại.
Người đàn ông vừa cầm vali lên, vừa không ngừng nhìn ngó sắc trời chung quanh, nhìn thấy trên đầu không có phản ứng gì, người đàn ông không nhịn được huýt sáo,
- Gia gia nói, đầu óc Đan Đan hơi đần một chút, nhưng thực sự biết đánh nhau và cũng đánh nhau rất được, ha, người anh em, xin lỗi, tôi cảm thấy tôi vẫn ưa thích nhìn thấy hình ảnh anh tự hôn trứng của mình hơn.
Ông chủ Châu không thấy kinh hoảng, chỉ là có chút bất đắc dĩ nhìn lướt qua khăn giấy mà mình vừa vứt ở trên mặt đất, trong lòng, hơi có chút bất mãn.
Sớm biết rõ, mới vừa rồi anh không cần lãng phí khăn giấy vội vã lau tay như vậy.
Lúc Đan Đan đi về phía Châu Trạch.
Châu Trạch thấy rõ mặt mũi của cô ta,
- Ồ, yêu hầu nha.
Ông chủ Châu có chút hối hận, sớm biết như vậy thì đã mang tiểu Hầu Tử trong tiệm tới rồi, tiểu Hầu Tử cũng biến thành lớn, cùng đánh nhau với đối phương, hình ảnh kia hẳn là rất thú vị nha.
Hai yêu hầu đánh nhau, chụp một tấm hình, quăng thêm một tiêu đề: Mỹ Hầu Vương thật giả!
Trong tròng mắt Đan Đan tràn đầy màu đỏ rực,
- Ông!
Mặt đất rung chuyển một phen.
Đan Đan trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của Châu Trạch.
- Cà phê!
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại một phen, mười móng tay dài ra, trong khoảnh khắc, từ vị trí mặt đất ở dưới chân xuất hiện mười sợi xích sắt màu đen, trực tiếp khóa chặt Đan Đan lại!
- Grào!
Đan Đan phát ra một tiếng gào rít.
Yêu khí quanh người lại lần nữa bộc phát ra.
Trên trời.
Dường như cũng bị ánh chiếu ra chút ánh sáng màu đỏ.
- Lách cách lách cách! Lách cách lách cách! ! ! ! !
Xích sắt liên tiếp tan vỡ, để lộ ra cơ thể Đan Đan, há miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn của mình, cắn về phía Châu Trạch, khí thể che trời lấp đất!
- Đan Đan, nhớ lưu lại đầu và trứng ở bên dưới của anh ta, những cô còn lại cô muốn ăn gì thì ăn, ha ha.
Người đàn ông tiếp tục xoa xoa nén hương trong tay, tiếp tục nhìn trời, tạm được, ba ba thiên đạo cho mặt mũi, không phản ứng gì.
- Ầm!
Cơ thể Châu Trạch bắt đầu lui về phía sau.
Nhưng hiển nhiên tốc độ của yêu hầu Đan Đàn này nhanh hơn anh.
Mặc dù không cắn trúng Châu Trạch.
Nhưng hai tay nhưng vẫn bắt được bả vai của Châu Trạch,
- Ầm!
Ông chủ Châu bị một nữ yêu hầu ép buộc nằm xuống.
Bốn phía chung quanh nổi lên một trận bụi đất.
Đan Đan lại lần nữa ngẩng đầu lên.
Từ răng nhọn phát ra hàn quang chói mắt.
Đột nhiên cắn xuống dưới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận