Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 691: Trợn mắt! (2)

Mà lúc này.
Tất cả mọi người ở đây đều không nhận ra được.
Trên bức tượng thành hoàng.
Có một gương mặt phụ nữ đang chậm rãi hiện lên.
Phía dưới khuôn mặt của người phụ nữ, dường như còn có một gương mặt ảm đạm hơn, luôn trong phản kháng, lại không có biện pháp nào tránh thoát được trói buộc đến từ người phụ nữ.
- Đã đánh mất miếu của mình, lại đến cướp của ta!
Giọng đàn ông truyền ra từ trong tượng thần, mà khách hành hương các nơi đều không hề phát hiện.
Lúc này tiểu Hắc tiểu Bạch đang đứng ngoài đại điện lại cùng ngẩng đầu lên, nhìn vào bên trong.
- Sao vậy?
Câu Tân hỏi.
- Dường như có thứ gì dao động.
Tiểu Bạch đáp.
- Không có chuyện gì, đây cũng bình thường, mặc dù năm đó âm ty thanh lọc trấn áp đại bộ phận thành hoàng, nhưng luôn có một vài cá lọt lưới, mọi người đều không dễ dàng.
Nói xong.
Câu Tân lại cúi đầu về phía cửa điện.
Tiểu Hắc tiểu Bạch ở phía sau cũng cúi đầu theo.
Đây cũng giống như năm đó Càn Long lập bia sửa tên lại cho anh hùng phản Thanh.
Cho dù mọi người hiện giờ đều đang bưng chén cơm của âm ty.
Trong lòng vẫn sẽ tôn trọng nhóm hào kiệt không cùng một giuộc đứng lên phản kháng.
Mà lúc này trong miếu thần.
Truyền đến giọng người phụ nữ:
- Miếu của mi? Trợn to mắt của mi ra cẩn thận nhìn xem, ở âm ty nào còn bài vị thân phận của mi chứ?
- Chẳng qua chỉ là con chuột lớn phản động năm đó.
- Những người khác càng anh hùng, lại càng hiển lộ rõ gan của mi.
- Lưu giữ những hương khói này có tác dụng gì?
- Không bằng cho ta!
Người phụ nữ trong giằng co nhưng thật ra chiếm cứ lấy thượng phong tuyệt đối, nhưng muốn luyện hóa một vị ông thành hoàng, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mà lúc này, ba con chuột giống như đã ăn no, bắt đầu hoạt động, hai con trong đó cắn xà nhà, lại cắn đứt sợi dây phía trên, nhiều bức hoành phi vốn treo bên trên đã rơi thẳng xuống trên người bức tượng thành hoàng.
Trong lúc nhất thời.
Hai khuôn mặt trên bức tượng giống như đều cùng bị áp chế, không hiện ra nữa.
Một trận kiếp nạn, dường như đã bị trừ khử trong vô hình vào lúc này.
- Chúng ta đi thôi, đi tới một nơi.
Sau khi bái xong, Câu Tân nói với lão đạo.
- Được, xe đậu ngay bên ngoài, chúng ta đi thôi.
Lão đạo cũng gật gật đầu, miếu thành hoàng lớn như thế, ba người bọn họ chơi lâu vậy đã ngoài dự kiến của lão đạo.
Cũng vào lúc này.
Đạo sĩ trung niên kia ngáp dài đi ra ngoài, duỗi thắt lưng, vặn thân mình, lúc hoành phi rơi xuống, ông nhìn thấy, định sáng mai kêu người treo trở lại.
Nhưng mà, lúc ông xoay người lại nhìn thấy trên đất có một lá bùa.
- Ha ha.
Người đạo sĩ trung niên nhặt lá bùa lên.
Căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí.
Ném thẳng vào trong lư hương trước tượng thành hoàng chuẩn bị để nó tự thiêu hủy.
Lá bùa nhanh chóng bùng cháy lên.
Khi người đạo sĩ trung niên chuẩn bị ngồi lại.
Vào lúc này lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì mấy hoành phi vốn rơi xuống bao trùm lên trên người bức tượng.
Đột nhiên cũng chẳng hiểu ra làm sao mà cùng cháy lên.
- Má ơi, cháy, cháy rồi, mau lấy bình chữa cháy, lấy bình chữa cháy!
Người đạo sĩ trung niên quát to lên.
Mà bức tượng thành hoàng vẫn ngồi ở chỗ kia không biết bao nhiêu năm đều không nhúc nhích.
Chợt mở mắt ra!
Thành hoàng như mở mắt ra.
Trong lúc đó.
Một vách khí vô hình trực tiếp bao phủ lấy cả miếu thành hoàng.
Lúc cao nhất, một thành hoàng có thể bảo vệ một tòa thành, thậm chí có thể nắm lấy mưa thuận gió hòa, là chư hầu một phương không ai tranh giành trong danh sách âm ty.
Tuy rằng lúc này đã vật đổi sao dời, đã sớm không như năm đó nữa, nhưng ra tay, bao phủ đàn tràng thuộc về mình cũng không thành vấn đề.
Trong lúc nhất thời rất nhiều khách hành hương trong miếu thành hoàng đều mơ mơ màng màng, giống như ngủ gật.
Rất nhiều người cũng đã có trải nghiệm giống vậy trong ngày thường, nên không biết trong lúc bất giác bản thân đã ngủ gật đi, thời gian đột nhiên trôi qua thật lâu.
Đương nhiên, phần lớn bởi vì bản thân quả thật buồn ngủ, nhưng có bộ phận nhỏ lại tương tự với rất nhiều khách hành hương trong miếu thành hoàng, là thuần túy thuộc về trạng thái bị động.
Chờ sau chuyện ở đây, phần lớn khách hành hương đều sẽ không phát hiện ra điều gì, có một vài người tương đối mẫn cảm, khả năng cũng chỉ cảm giác mình mới vừa ngây ngốc thời gian hơi dài, cũng sẽ không hề có hoài nghi gì khác.
Đám người lão đạo và Câu Tân vừa đi ra đến cửa.
Đã nhìn thấy trên cửa xuất hiện một hoa văn màu vàng.
Một rãnh trời.
Ngăn cách trước sau.
Nếu xông vào, sẽ chủ động gây oán hận với chủ nhà.
Tiểu Hắc tiến lên trước một bước, định trực tiếp phá vỡ cấm chế, không quan tâm bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước đưa nhóm người mình ra ngoài mới là lựa chọn thỏa đáng nhất.
Nhưng Câu Tân lại giơ tay túm lấy bả vai tiểu Hắc.
Ý bảo cậu không cần làm như vậy.
Vốn đến Thông Thành chỉ là một lần trung chuyển, nên đến hiệu sách kia trước nhìn xem, thật sự chỉ vì nhìn xem, mãi cho đến khi nhìn thấy ông chủ hiệu sách kia, anh mới sinh “Lòng yêu tài”.
Nhưng toàn bộ chuyến đi Thông Thành vẫn còn có phần sóng nước chẳng xao quá mức, chủ nhân vốn không chịu ngồi yên, lúc này khó có được náo nhiệt có thể xem, tự nhiên rất vui lòng.
Rất nhiều người sợ nhìn náo nhiệt, là vì sợ bản thân gặp tai họa, cũng giống như lúc trước khi ông chủ Châu ở trong cung điện dưới địa ngục, không biết bị bao nhiêu quỷ sai cưỡng chế ở lại trong phạm vi cung điện xem náo nhiệt, kết quả bị đánh thành mảnh vụn.
Nhưng Câu Tân lại khác.
Khi anh xem náo nhiệt.
Cơ bản sẽ không bị tai họa.
Nhưng lại sẽ thường xuyên nhặt được chỗ tốt.
Ví dụ như nhặt được ông già trọng thương.
Nhặt được nhẫn người ta đánh rơi mất sau khi đánh nhau xong.
Người có phúc báo
Tự tin khác biệt.
Câu Tân ngồi xuống trên bậc thềm.
Tiểu Hắc và tiểu Bạch ở phía sau cũng cùng ngồi xuống, xem ra, bọn họ tin tưởng người đàn ông trước mặt, bằng không cũng sẽ không thể luôn luôn đi theo anh ta.
Lấy tài nghệ của bọn họ, khả năng không đến mức sánh vai được với tuần kiểm hàng thật giá thật, nhưng so với bộ đầu phổ thông thì lại mạnh hơn nhiều lắm, sở dĩ nguyện ý đi theo Câu Tân là bởi vì Câu Tân dùng từng chuyện chứng minh anh ta đúng là đối tượng của con cưng trên trời.
Đi theo anh ta, có thịt ăn, tự nhiên cũng đi kèm với liều mạng.
Thịt ăn lâu rồi, dĩ nhiên làm chó.
Lão đạo hơi sợ, nhưng lúc này ông đang đại biểu cho thể diện của hiệu sách, tự nhiên không thể rơi xuống thế hạ phong, nhất là trong lòng bản thân lão đạo cũng rõ ràng, một khi nơi đây xảy ra nhiễu loạn, dựa vào bản lĩnh của ông, đừng nói đi giải quyết, kể cả toàn thân thoát ra cũng khó khăn, không bằng nán lại bên cạnh đám người Câu Tân, trời sập xuống cũng có chỗ cao gánh trước đúng không?
Vừa nghĩ đến đây.
Lão đạo cũng ngồi xuống theo đám người Câu Tân.
Trong đại điện.
Lộ ra hết khí cơ đè nén.
Một bóng dáng màu vàng hiện ra trước mặt tượng thần.
Dường như ông ta đang tìm kiếm.
Cũng giống như đang lục soát.
Bóng dáng người phụ nữ thích mặc đồ trắng kia.
Nửa năm qua vẫn không ngừng tập kích quấy rối ông.
Dĩ nhiên đã nuốt bản thân ngoài bảy phần.
Ông đau khổ ngăn cản.
Nhưng cuối cùng khó có thể khắc chế.
Lần này dưới cơ duyên xảo hợp không thể tưởng tượng được, bản thân cuối cùng có thể đặt đúng thân phận “Chủ nhân”, tự nhiên không đồng ý bỏ lỡ mất, muốn nhân cơ hội triệt để giải quyết người phụ nữ áo trắng kia!
Năm đó.
Bởi vì nhất mạch thành hoàng nhớ tới Thái Sơn Phủ Quân, không phục âm ty quản thúc, khiến hai bên quyết liệt, dưới âm ty trấn áp, nhât mạch thành hoàng gần như hỏng mất, nhưng cho tới nay ông vẫn cẩn thận dè dặt còn sống, cho dù vào năm đó, cũng không cố tình thò đầu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận