Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1284: Thái Sơn pháp chỉ! (1)

Thật ra thì, có một số việc, vào thời điểm làm lần đầu, thật sự chính là sẽ có loại tâm tình “áy náy” này.
Nhưng bất cứ chuyện gì đã làm nhiều rồi, cũng liền chết lặng, ví dụ rõ ràng nhất —— bảy năm ngứa ngáy*.
(*thất niên chi dương: xuất phát từ bộ phim “Itchy seven years” của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được “thất niên chi dương” đôi lứa sẽ bên nhau đến bạc đầu)
Mà đặt ở bên này.
Ngược lại ông chủ nhà mình đã liên tiếp ụp nồi lên trên đầu Canh Thần rồi.
Luật sư An cảm giác lúc này bản thân có ụp lên đầu anh ta một cái nồi nữa.
Chắc Canh Thần cũng đã quen rồi chứ?
Đương nhiên rồi, thiên nói vạn nói, vẫn là bởi vì bản thân luật sư An không muốn chết.
Trên mặt Canh Thần lộ ra nụ cười hoang đường, nhưng cái gì cũng chưa nói, thậm chí cũng không phản bác, tựa hồ còn thầm chấp nhận đi xuống.
Lão Hầu Tử đi tới trước mặt luật sư An.
Mặt không cảm xúc.
Giơ tay lên.
Đặt ở bả vai của luật sư An.
Giờ khắc này.
Trái tim của luật sư An cũng nhảy lên đến cuống họng rồi, anh ta biết rõ, sống chết của mình, đều được quyết định bởi động tác kế tiếp của lão nhân gia này.
Chỉ có thể nói, thật sự là quá mức trùng hợp.
Nếu như luật sư An biết được lão nhân gia trước mắt này vừa mới trò chuyện thông qua “điện thoại” với ông chủ nhà mình.
Thậm chí ông chủ nhà mình còn có lòng thử thăm dò muốn nhận đối phương về làm nhân viên tiệm sách nhà mình.
Đoán chừng, lúc này luật sư An cũng không cần run lẩy bẩy ở nơi này giống như một con chim cút nhỏ như thế này rồi.
Có lẽ sẽ còn mượn gậy leo lên giả ngầu khoe ra lý lịch tiền bối của mình, nhân tiện phổ cập khoa học một chút về văn hóa công ty của tiệm sách cho ông ta.
Chẳng qua là.
Dường như chuyện cũng không hoàn toàn rơi xuống vực thẳm không thể vãn hồi.
Bởi vì lão Hầu Tử cười.
Ông ta cười.
Luật sư An cũng cười theo, cười rất nịnh nọt, cười rất không có liêm sỉ, cười giống như là một kẻ ngu vậy.
- Anh là... yêu?
Lão Hầu Tử đặt câu hỏi.
- Tôi là yêu, là yêu nha!
- Yêu còn có thể làm quan sai của âm ti sao?
Bàn tay của lão Hầu Tử kéo một cái.
Cơ thể luật sư An thân thể run rẩy một phen.
Quyển trục văn tự xuất thân kia lập tức xuất hiện ở trong tay lão Hầu Tử.
- Xem ngài nói kìa, đầu năm nay, cuộc sống của yêu quá gian nan rồi, cho nên mới đổi thành phát triển đa dạng nhiều ngành nghề mà.
- Bây giờ không còn hình thức chuyển đổi, tôi đây cũng tính là chuyển đổi.
Lão Hầu Tử cúi đầu xuống.
Nhìn Luật sư An:
- Anh đủ vô liêm sỉ.
- Đúng vậy, đúng vậy.
- Ha ha ha......
Ông ta vừa cười, ông ta vừa cười!
Trong lòng luật sư An mừng như điên.
Bất kì ai cũng đừng xem ai đó thành kẻ ngu.
Luật sư An đương nhiên đã biết rõ việc cầm một yêu đan diễn một yêu tộc ở ngay tại trước mặt một đại yêu siêu cấp thật đúng là giống như nhét hành lá vào lỗ mũi mà giả vờ như là con voi vậy.
Nhưng điều anh ta muốn chính là hiệu quả này, người ta cảm giác anh ta hài hước, cảm giác anh ta thú vị, nói không chừng sẽ không vội giết anh ta.
Hoặc giả.
Đây chính là trí tuệ sinh tồn của luật sư An đi.
Đúng như lúc trước anh ta đã nói với Canh Thần vậy, bất luận như thế nào, anh ta cũng sẽ không buông tha khả năng sống sót.
- Xem phân lượng của việc anh khiến cho tôi vui vẻ được một lần…
- Ngài yên tâm, chúng tôi lập tức đi ngay, sẽ không quấy rầy nữa...
- Tôi sẽ cho anh cơ hội nói ra di ngôn trước khi chết.
- ... - Luật sư An.
Canh Thần đứng ở bên cạnh, khóe miệng giật một cái, tuy nói là quân tử, nhưng trong lòng vẫn phải nói một tiếng: Nên vậy!
Luật sư An vẻ mặt đưa đám.
Lão Hầu Tử đứng thẳng người.
Luật sư An lắc đầu một cái.
Ngược lại thu hồi thần thái trước đó, trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, rất bình tĩnh mà nói:
- Nếu sau này ngài có cơ hội đến Thông Thành mà nói, thay tôi nhắn lại một lời với ông chủ của tôi, cứ nói...
Lúc nghe được cái địa danh “Thông Thành” này.
Trong đôi mắt lão Hầu Tử dần hiện ra một tia tinh quang.
Bàn tay ông ta đang đặt trên bả vai của luật sư An bỗng nhiên phát lực,
- A a a a! ! ! ! !
Luật sư An chỉ cảm giác mình linh hồn cũng bị ép đến, đau đến không được.
- Anh đến từ...Thông Thành?
- À...
Luật sư An sửng sốt một chút.
Không phải là cái vị này có thù oán lớn với ai ở Thông Thành đấy chứ?
Hay là có thù oán với ông chủ nhà mình?
Bây giờ luật sư An đã không còn cân nhắc đến vấn đề sống chết nữa, lúc này anh ta đã bắt đầu lo lắng đến việc bản thân sẽ “sống không bằng chết”, cường giả cấp bậc này, muốn hanh anh ta thì thật sự lại là một chuyện hết sức đơn giản.
- Ồ không, không, không, thật ra thì, thật ra thì tôi đến từ địa ngục.
- Chúng tôi tới từ Thông Thành. - Canh Thần ở bên cạnh mở miệng nói, vào lúc này, ngược lại anh ta có thể nói thật, trước đó luật sư An đã ụp một cái nồi cho anh ta, anh ta thầm chấp nhận, hiện tại, không có vấn đề gì cả.
- Thông Thành có một con Hầu Tử, anh có biết...
- Có biết, có biết, một con Kim Ti Hầu, đúng không?
Một ngọn lửa hy vọng đang dần lan tràn trong mắt luật sư An!
- A...
- Ba!
Luật sư An bị một phần sức mạnh to lớn đánh vào trên mặt băng.
Đệt...
- Xem ra, anh không biết rồi.
Vừa nói.
Lão Hầu Tử nâng lên chân.
- Bàn Sơn... Vượn Bàn Sơn... Bàn Sơn!
Luật sư An bị đè ra đất lập tức hô.
Lão Hầu Tử dừng lại ở trên không trung.
Vượn Bàn Sơn.
Xem ra.
Tên trước mắt này.
Thật sự có quen biết.
Vào lúc này, luật sư An cũng không tâm tư đi quan sát biểu cảm thay đổi của lão Hầu Tử nữa rồi, chỉ có thể bắt được cái phao cứu mạng này rồi liều mạng leo lên, đánh cuộc!
- Quan hệ của tôi và Hầu Tử kia rất tốt, hàng ngày tôi đều cho nó tắm, hàng ngày làm kiểu tóc cho nó, dẫn nó đi tìm khỉ mẹ tìm hưng phấn...
Lão Hầu Tử nghe vậy.
Trong tròng mắt dần hiện ra một tia tức giận.
Anh và cái tên cu li Bàn Sơn kia.
Quan hệ tốt như vậy sao?
Vậy anh.
Vẫn là đi chết đi!
Luật sư An chỉ cảm thấy một phần sức mạnh hào hùng đang ép xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận