Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1309: Lão đạo, thời gian còn lại không nhiều (2)

- Này, hôm nay anh thật sự có bệnh à, sao lại bày ra trò này? - Châu Trạch dùng ngón tay chỉ chỉ bốn phía, nói - Thật sự là rất biết chơi.
Mi mắt doanh câu hơi hạ xuống:
- Đây là tôi căn cứ vào hoàn cảnh thích nhất trong lòng người nào đó mà bố trí ra.
- ... - Châu Trạch.
Cho nên, có một kẻ có thể dòm ngó thế giới nội tâm của bạn bất kỳ lúc nào, thật sự là một chuyện rất khiến người ta khó chịu đấy.
Mấu chốt nhất là, nếu như đối phương là một phái nữ, chuyện đó còn có thể hơi tiếp nhận một chút, hết lần này tới lần khác là một giống đực, lại còn là cái chủng loại thẳng đến không thể thẳng hơn được nữa kia.
- Đây là ý gì, muốn mời tôi cùng đi ăn tối?
Ông chủ Châu có chút ngoài ý muốn nói.
Ngày hôm nay.
Có gió gì thổi vậy.
Khách khí như vậy sao?
Doanh câu không mở miệng, chẳng qua là chỉ đưa tay làm một tư thế xin mời dùng.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Có chút mong đợi đưa tay mở cái lồng bằng kim loại kia.
Sau đó.
Ngây ngẩn.
Một cái đầu rùa.
Bày ở trong cái đĩa ở trước mặt mình.
Còn mang theo máu, đầy dữ tợn, còn cạn lời nhất là, ở bên rìa của đĩa thức ăn, lại còn dùng bông cải xanh để trang trí.
- Anh như thế là có ý gì?
Châu Trạch hỏi.
Doanh câu đưa tay.
Đặt ở vị trí cằm của mình.
Hỏi ngược lại:
- Anh như thế là có ý gì?
Sau một khắc.
Phong cách đột nhiên thay đổi.
Trong căn phòng khách này bắt đầu không ngừng vặn vẹo rồi vỡ vụn.
Vị trí chỗ ngồi của doanh câu bắt đầu không ngừng nâng cao.
Bàn dài bắt đầu huyễn hóa thành màu trắng, cuối cùng xuất hiện cái đầu lâu màu chồng chất lên nhau.
Bốn phía.
Truyền đến tiếng của sóng vỗ.
Hoàn cảnh huyễn hóa từ tâm tư nho nhỏ của anh hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó.
Là tổ hợp nguyên thủy nhất ở sâu trong thế giới linh hồn - U Minh Chi Hải cộng thêm Vương tọa bạch cốt.
Doanh câu, nửa người trên để trần ngồi ở trên đỉnh chóp của vương tọa bạch cốt.
Nói:
- Thứ tôi muốn… là long mạch… anh cho tôi… thứ gì đấy?
Châu Trạch đưa tay, nói lỏng cà vạt trên cổ mình một chút, nói:
- Đây không phải là do sợ anh đói quá, nên đưa cho anh chút đồ ăn nhẹ lót dạ trước sao?
- Lộc cộc!
Một tiếng va chạm truyền tới.
Cơ thế Châu Trạch lắc lư một cái, thiếu chút nữa ngã ở trên bậc thang của ngai vàng bạch cốt, quay đầu nhìn lại.
Là một con rùa không đầu khổng lồ nằm ở trên U Minh Chi Hải.
Lão Quy đáng thương.
- Anh xem… nơi này là… ổ chó… của anh… à… thứ gì… cũng đều… có thể… ném… ở đây?
Châu Trạch lần nữa đứng thẳng người, dứt khoát kéo cà vạt không quá thoải mái xuống, nói:
- Tôi còn làm sai sao?
- Long… mạch…
Châu Trạch chớp mắt một cái.
Cười một tiếng.
Đưa tay chỉ bên trên của vương tọa bạch cốt.
Nói:
- Câm miệng cho tôi.
Nếu như muốn ông chủ Châu bình chọn khoảnh khắc sinh thời, không đúng, phải là mười thời khắc huy hoàng nhất của hai đời người mà nói, giờ khắc này, một màn này, tuyệt đối có thể được chọn vào top 10.
Làm cho cũ một chút, biến thành một bức họa, giao cho đám người ra đề ngữ văn kia, có thể giúp bạn phân tích ra tinh thần nhân loại vĩnh không khuất phục thiên nhiên cùng với chuyện đấu tranh với cái ác gì đó, trực tiếp hóa thành Tinh Vệ lấp biển Ngu Công dời núi luôn rồi.
- Có phải là anh cảm thấy, tôi tùy tiện tìm thứ gì đó đút cho anh, khiến cho anh có một loại cảm giác thân phận bị sai vị trí hay không, rốt cuộc ai mới là con chó cần được nuôi kia chứ?
- Tôi có tìm thứ gì cho anh ăn thì vẫn là uổng công vô ích đúng không, nên ngày hôm nay cố ý kéo tôi vào đây cãi nhau hoặc là thể hiện sự bất mãn của anh đối với tôi?
- Chó… trông… cửa…
- A. - Ông chủ Châu cười - Nói thật, lúc này khi anh lặp lại ba chữ này, tôi đã không còn cảm giác được khuất nhục nữa rồi, ngược lại cảm thấy anh đặc biệt ngây thơ.
Doanh câu không nói gì thêm.
Chẳng qua là bàn tay đè xuống phía dưới một cái.
Mặt biển U Minh Chi Hải bắt đầu rơi vào trạng thái ngưng trệ.
Sau đó rơi vào trạng thái đóng băng.
Nước biển vốn đục ngầu mang theo huyết sắc, sau khi đóng băng, lại trở nên trong suốt giống như mặt gương thông thường.
Châu Trạch đứng ở bên cạnh, nhìn xuống dưới.
Xuyên qua mặt biển.
Anh nhìn thấy ở bên dưới nơi này.
Lại có một tòa núi cao nguy nga đứng sừng sững ở đó.
Chắc đó là hư ảnh Thái Sơn lúc đầu đã giáng vào bên trong cơ thể anh, đã từng được anh dùng để đập nát vô số tượng áp của doanh câu.
Ngay sau đó.
Châu Trạch chợt phát hiện.
Ngọn núi này, lúc này lại bày ra một loại tư thế suy yếu.
Ở bên trên đã không còn màu xanh của lá cây nữa.
Chỉ còn lại có một loại màu vàng khô héo.
Không ngừng có đá vụn rơi xuống, một mảng lớn của núi bắt đầu đổ sụp.
- Đây là có chuyện gì xảy ra?
Châu Trạch vừa xoay người.
Đã nhìn thấy doanh câu xuất hiện ở phía sau mình.
- Không... còn… bao… nhiêu… thời… gian… nữa…
- Thứ anh nói, là ngọn núi này?
- Còn... có… người… khác…
- Người? Ai vậy? - Châu Trạch hỏi.
Doanh câu nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Trả lời:
- Anh… biết… đạo… là… ai…
...
- Ầy, đây là đang chơi trò gì vậy?
Lão đạo đứng ở bên cạnh cái hố, cúi đầu nhìn phía dưới.
Phần ý thức của lão Quy bên trong cơ thể người đàn ông mai rùa kia, bởi vì phải đoạt xá ông chủ Châu mà đã rời khỏi cơ thể, bây giờ, nhất định là đã trở thành đồ tế răng rồi.
Nhưng bản thể của người đàn ông mai rùa vẫn còn ở nơi này, cái hố này có là bởi vì trận nổ mạnh trước đó, bên trong vốn là có một ít dịch hóa lỏng chảy vào, bây giờ dường như còn có một chút nước ngầm chảy vào, lại tạo thành một vùng nước đọng không nhỏ.
Cơ thể người đàn ông mai rùa lại bắt đầu rồi co lại, đúng vậy, anh ta trôi nổi trong vũng nước đọng nhưng lại không trương lên, mà lại bắt đầu co lại.
Tiểu Hầu Tử đứng ở bên cạnh chân của lão đạo, nhìn con rùa ở bên dưới, thỉnh thoảng đưa tay dò xét dự định tìm hiểu một chút, giống như rất muốn tiến lên sờ thử một cái.
- Tôi nói này, đây là đang chơi trò gì vậy?
Lão đạo hỏi Hứa Thanh Lãng đang đứng ở bên cạnh.
Cơ thể của ông chủ được được đặt ở trên giường rơm, thằng bé trai đứng ở bên cạnh, coi như là đang hộ pháp, về điểm này, ngược lại thằng bé trai không cần người khác phải phân phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận