Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1260: Súc sinh (1)

Nữ nhân viên tiệm vừa nói, vừa bắt đầu đi về phía bên Châu Trạch.
- Tôi nói này, anh tìm Từ Quế Phương làm gì, lần đầu tiên tôi nghe thấy còn có người tới tìm cô ta, cười chết tôi rồi, ha ha, chết cười...
Giọng nói của nữ nhân viên bị kẹt lại.
Cô ta không thực sự chết cười.
Mà là bởi vì cô ta nhìn thấy Châu Trạch từ từ đứng lên.
Từ từ xoay người.
Từ từ ngẩng đầu.
Từ từ đưa mắt nhìn xuống cô ta.
- Anh… anh… anh… anh không trúng độc…
Nữ nhân viên chỉ tay vào Châu Trạch, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Châu Trạch lắc đầu một cái:
- Hẳn là tôi đã trúng độc.
- Gạt người, anh căn bản… căn bản là không có trúng độc, tên vương bát đản anh, mới vừa rồi lại cố ý đùa cợt tôi, đùa giỡn tôi…
Nữ nhân viên đã lắp bắp rồi.
Xác suất một con cương thi bị độc chết.
Cũng không khác xác suất một con cá bị chết đuối ở trong sông bao nhiêu đâu.
Châu Trạch không hề đề phòng sơ suất, không hề nghĩ ngợi gì mà lại uống trà do người khác đưa, bởi vì anh thực sự không sợ người khác hạ độc với mình.
- Tôi chỉ là muốn xác nhận một chút, hồng trà vừa rồi thật sự uống rất ngon.
- Như thế này đi, cách điều chế độc dược này, chờ lát nữa cho tôi một phần, sau này lúc tôi uống hồng trà có thể cho thêm vào, cho thêm độc dược này vào hồng trà, mùi vị lại còn vô cùng ngon đấy.
- ... - Nữ nhân viên.
...
Châu Trạch mím môi một cái.
Được rồi.
Trước tiên tạm thời bỏ qua chuyện hồng trà đi.
Thế nhưng không thể bỏ qua mục đích chính lần này đến đây được.
Ngay sau đó.
Ông chủ Châu đưa tay chỉ chỉ bên trên trần nhà:
- Người tôi muốn tìm, ở trên đó đúng không?
- Anh không thể lên, không thể lên đó được!
Rõ ràng nữ nhân viên kia đã sợ hãi tới cực điểm, vẫn la hét như vậy.
- Báo chí.
Đầu ngón tay của Châu Trạch chỉ về phía trước một chút.
Một tia sát khí rất yếu ớt kích phát ra, đánh trúng vị trí trên cổ nữ nhân viên.
- Anh không thể lên...
Nữ nhân viên mất đi ý thức.
Bất tỉnh ngã trên đất.
Phủi phủi tay.
Châu Trạch xoay người bắt đầu đi lên lầu.
Không gian ở trên lầu lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Châu Trạch, sau khi đi qua khỏi khúc quanh cầu thang, là một phòng khách rất lớn, đây cũng không chỉ là kết cấu một cửa hàng và tầng bên trên đơn thuần nữa, có chút giống với tiệm sách nhà mình mở rộng bên cạnh để trồng rau vậy, đây là lén mở rộng tầng bên trên của nhà thuê, nói cách khác, cầu thang này trực tiếp thông lên tới tầng ba.
Một cánh cửa bằng kim loại xuất hiện ở trước mặt Châu Trạch, chuyện này cũng khiến cho ông chủ Châu có chút ngoài ý muốn, cánh cửa này rất dày, không phải là cái loại cửa chống trộm nhìn thì tốt nhưng thực tế lại không có tác dụng hay được dùng trong nhà kia.
Tỷ như, trụ của ổ khóa này, đã tốn thêm năm giây của ông chủ Châu mới có thể bẻ gãy được.
Có đôi lúc, tự bản thân ông chủ Châu cũng cảm giác chính mình không đi làm kẻ trộm, dường như thật sự là một chuyện rất lãng phí thiên phú đó.
Cửa mở ra, đi vào trong chính là phòng bếp, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt bàn còn có trái cây và rau củ tươi mới, xem ra là một người tự biết chăm sóc bản thân.
Đẩy mở cửa phòng bếp.
Châu Trạch trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi:
- Ha ha…
Ông chủ Châu cười một tiếng.
Anh cũng tính là một người đã chứng kiến sóng gió cuộc đời.
Vào lúc này, ở trong tình cảnh này, vậy mà cũng phải xuất hiện một loại cực kỳ cảm giác hoang đường.
Trên nền của phòng khách là bề mặt thủy tinh được ngăn cách thành những ô trống nhỏ, trên vách tường, trên trần nhà, cũng đều là ô chứa, rậm rạp dày đặc rất chỉnh tề, có cảm giác giống như một cái tổ ong.
Hơn nữa.
Bên trong mỗi một ô chứa, lại đều có một đứa trẻ sơ sinh đang nằm, bọn chúng không một tấm vải che thân mà nằm ở bên trong, có đứa dường như là đã ngủ say, có đứa khác thì động đậy trong vô thức.
Một đứa trẻ sơ sinh, là đáng yêu.
Hai đứa trẻ sơ sinh, là rất khả ái.
Ba đứa trẻ sơ sinh, là có chút ồn ào.
Một phòng đầy trẻ sơ sinh xếp hàng chỉnh tề có thứ tự đặt ở trước mặt bạn, chính là khiến người ta tê cả da đầu đấy.
Thậm chí Châu Trạch không thể nhấc chân tiến về phía trước, anh không xác định được lớp thủy tinh này có chống đỡ được trọng lượng cơ thể của mình hay không, lỡ như đạp vỡ, làm mấy đứa trẻ sơ sinh bên trong bị thương thì làm làm sao.
Nơi này, rốt cuộc là do ai sắp đặt chứ, những đứa trẻ sơ sinh này, chẳng lẽ tất cả đều là từ thụ tinh nhân tạo mà thành sao?
Số trẻ sơ sinh đầy trong căn phòng này, tính sơ lược khoảng chừng hơn hai trăm, nếu như là do một người sinh, đánh chết ông chủ Châu cũng không tin.
Nhưng sự thật.
Rất nhanh đã vả vào mặt Châu Trạch.
Sau khi ông chủ Châu tính toán thử đưa chân đưa chân dò xét xác nhận xem lớp thủy tinh này có đủ để chống đỡ trọng lượng của anh hay không, anh mới dè đặt tiến vào phòng khách, mà chỗ vách tường bên trái, ở vị trí góc khuất tầm mắt với nơi anh đã đứng ở cửa lúc trước, có đặt một giường lớn, có một người phụ nữ nằm trên giường.
Vó người của người phụ nữ rất đầy đặn, da thịt rất trắng mịn, lại làm cho người ta có một loại cảm giác bóng nhờn, làm cho người ta có một loại cảm giác khác thường như đang nhìn thấy nhân vật trong tranh sơn dầu.
Người phụ nữ chẳng qua chỉ nằm ngửa ở nơi đó.
Hai chân cong lại.
Bụng của cô ta rất cao.
Hẳn là đang mang thai.
Nhưng nhịp tim đập trong bụng, lại gồ lên giống như từng nhát dùi gõ vào trên mặt trống.
Đời trước lúc ông chủ Châu làm bác sĩ đã tiếp xúc với không ít phụ nữ có thai, nhưng thai động có thể đáng sợ như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
- Ùng ục… ùng ục… ùng ục…
Tiếng nước sôi trào.
Sau đó, tiếng động lại giống như dòng suối “rào rào”.
Cuối cùng.
Một đứa trẻ sơ sinh cả người ướt nhẹp đã trôi ra từ phần hông của người phụ nữ; “Bạch” một tiếng, trơn nhẵn rơi xuống giường.
Châu Trạch theo bản năng nghiêng người về phía trước, một gối quỳ xuống, tiếp nhận lấy đứa bé.
Đây chỉ là một loại bản năng, tuy nói hoàn cảnh nơi này có vẻ vô cùng quỷ dị, nhưng vào giờ khắc này, ông chủ Châu vẫn theo bản năng mà đỡ lấy đứa trẻ sơ sinh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận