Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1035: Vặn vẹo (2)

Một bóng người màu vàng bay lên từ trên người luật sư An, sau đó theo lòng bàn tay của Oanh Oanh, tiến vào trong cơ thể.
Luật sư An tiêu sái bước đi.
Tiến về phía trước mấy bước.
Đứng lại.
Cơ thể Oanh Oanh bỗng nhiên khựng lại một chút.
Lại quỳ trên đất.
Biểu cảm kinh ngạc.
- Ông chủ... Tay của tôi… Thật là đau…
Luật sư An đưa lưng về phía Oanh Oanh, đối diện với Châu Trạch, ánh mắt thâm thúy, mang theo nụ cười ý vị thâm trường.
- Chít chít chít chít! ! ! !
Hoa Hồ Điêu từ trên bả vai của Châu Trạch bay ra ngoài, bay thẳng về phía luật sư An, mang theo vui sướng, mang theo phấn khích.
Ánh mắt Châu Trạch đông lại một phen.
Lòng bàn tay chuyển một cái.
Trong nháy mắt, phong ấn trên bụng của Hoa Hồ Điêu vặn vẹo.
- Chít chít chít chít! ! ! ! ! ! !
Hoa Hồ Điêu kêu thảm té ngã trên mặt đất.
Lúc đưa mắt nhìn về phía Châu Trạch.
Mang theo tức giận cùng kinh hoàng!
Nó sợ đau, nó cực kì cực kì sợ đau.
Nhưng mà.
Vào lúc này.
Nó lại chịu đựng cảm giác đau đớn mà bình thường bản thân khó chịu đựng nhất, tiếp tục bò về phía luật sư An, rất kiên quyết, phi thường vô cùng kiên quyết!
Luật sư An cúi người xuống.
Đưa tay bế Hoa Hồ Điêu lên.
Năm ngón tay trên bàn tay phải vỗ lên trên bụng Hoa Hồ Điêu.
- Ầm!
Một đám khói đen bốc lên.
Đơn giản giống như là đánh tan nát một tầng giấy dán cửa sổ mỏng manh.
Hoa Hồ Điêu đã leo lên bả vai luật sư An.
An tĩnh nằm xuống.
Còn ngẫu nhiên đưa móng thịt ra nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt gò má của luật sư An.
- A a a a! ! ! ! ! !
Sau lưng luật sư An.
Oanh Oanh phát ra một tiếng thét chói tai.
Tóc của cô ấy trong nháy mắt biến trắng.
Biểu cảm hết sức thống khổ.
Trên gương mặt.
Dường như một bóng đen đang bắt đầu xuất hiện ở trên mặt cô ấy.
Đây là một khuôn mặt.
Một khuôn mặt vô cùng đạm mạc.
Trong nháy mắt, đôi mắt Châu Trạch lập tức biến thành màu đỏ.
Trực tiếp vọt về phía luật sư An.
Trong cổ họng phát ra âm thành gầm thét đầy tức giận:
- Rốt cuộc… mày là ai!
Khóe môi luật sư An nâng lên thành một độ cong.
Duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve Hoa Hồ Điêu ở trên vai.
Không nhìn thẳng vào chất vấn của Châu Trạch.
- Ha ha ha ha haha...!
Nửa gương mặt cũng cười lớn:
- Nhìn đi, nhìn rõ đi, đây chính là, kết quả của việc cam tâm tình nguyện làm chó! ! ! ! ! !
- Món đồ chơi của anh, thức ăn cho chó của anh.
- Đều là chủ nhân của anh đưa cho anh!
- Lúc anh ta cho anh, là của anh.
- Đến lúc anh ta muốn lấy đi, thì anh không còn gì cả!

Vào lúc này, tiếng gầm gừ của nửa gương mặt giống như BGM.
Dường như anh ta đang mượn cơ hội này.
Phát tiết hết những buồn khổ cùng oán hận khi bản thân bị chia nhỏ cưỡng ép phong ấn không biết bao nhiêu năm tháng ở nơi này.
Vào lúc này.
Châu Trạch không có thời gian đi tranh luận gì đó với anh ta.
Lúc Oanh Oanh quỳ ngồi dưới đất.
Bên tai ông chủ Châu, trực tiếp truyền đến âm thanh trái tim của mình đập vội, phảng phất như vào lúc này nhịp điệu của cả thế giới đều chậm đi một nhịp.
Bất luận kẻ nào cũng đều có nghịch lân của chính mình, mà trước mắt, ông chủ Châu đang bị đâm trúng vị trí tuyệt đối bất khả xâm phạm này!
Gương mặt của An Bất Khởi.
Vóc người của An Bất Khởi.
Thân phận của An Bất Khởi.
Nhưng vào lúc này.
Suy nghĩ ở trong lòng Châu Trạch.
Chính là ngăn chặn cái tên ở trước mặt mình lại.
Trực tiếp xé nát!
Không quan tâm anh ta là ai.
Cũng không cần thiết.
Đều không quan trọng!
Mười móng tay mọc dài ra.
Mang theo tức giận quyết tuyệt.
Trực tiếp quét tới!
Dù trước mắt là một khối sắt lớn, vào lúc này cũng sẽ bị cắt thành từng khối sắt vụn trong nháy mắt.
Nhưng mà.
Luật sư An không né tránh.
Cũng không lui lại.
Anh ta chẳng qua chỉ tiến về phía trước một bước.
Trong lúc nhất thời.
Giống như Đấu Chuyển Tinh Di*.
(một môn võ thuật trong tiểu thuyết võ hiệp “Bát long”)
Một luồng sóng không khí cương mãnh quét ngang.
- Ầm!
Sóng khí đập vào trên người Châu Trạch, phát ra âm thanh chói tai, thân thể ông chủ Châu khẽ cong lại, móng tay đâm vào mặt đất, cưỡng ép ổn định thân hình của mình để không bị thổi ngược về.
Ngẩng đầu lên.
Hai cái răng nanh lộ ra.
- Grào!
Bên trong tiếng gầm.
Tràn đầy sự tức giận khó mà nói nên lời!
Vào lúc này, thằng bé trai không đứng bên cạnh mà nhìn, mà là trực tiếp vọt tới vị trí sau lưng luật sư An.
Hoa Hồ Điêu bỗng nhiên bay ra.
Trực tiếp vọt về phía thằng bé trai.
Vào giờ khắc này.
Dường như Hoa Hồ Điêu không cần bất kỳ chỉ dẫn nào, cũng không cần bất kỳ ép buộc nào, nó hành động theo bản năng, nó cam tâm tình nguyện ra sức vì người này, xác thực mà nói, là chiến đấu vì sự tồn tại bên trong bộ thân thể kia!
- Vèo!
- Ầm!
Thằng bé trai chỉ cảm thấy trên hai cánh tay tê dại một hồi, cả người liên tiếp lùi lại mấy bước.
Hoa Hồ Điêu đáp lên trên mặt đất, tứ chi chạm đất, trong ánh mắt mang theo chút giễu cợt, nhìn chằm chằm thằng bé trai.
Sau đó.
Nó lại còn rút ra chút thời gian.
Nghiêng đầu qua.
Nhìn về phía Châu Trạch ở đằng sau.
Trong ánh mắt lại không hoàn toàn là sảng khoái, ngược lại, có một chút phức tạp.
Nhưng một tia phức tạp này, khi quay lại đối diện với thằng bé trai, bị chôn vùi một cách triệt để, thân hình nó hóa thành dải lụa màu vàng.
Tại sao lại là màu vàng.
Bởi vì lúc này còn có thêm màu sắc của mèo Garfield nữa.
- Vèo!
- Ầm!
- Vèo!
- Ầm!
Mỗi lần lúc thằng bé trai muốn muốn tới gần, đều bị Hoa Hồ Điêu cản được, nó không cho bạn cơ hội gần, cũng sẽ không lấy thân làm mồi cho bạn cơ hội bắt được nó, chính là ỷ vào tốc độ của nó, đang quấy rầy bạn, cản bước bạn, giống như một cặp dính liền vậy, đóng đinh thằng bé trai ở nơi này, không cách nào tiến lên gây ảnh hưởng đến chiến cuộc ở đằng trước.
- Ông chủ, tôi...
Oanh Oanh quỳ ngồi ở dưới đất.
Trên mặt lộ ra vẻ mê mang.
Đầu tóc trắng của cô ấy bắt đầu dài ra, mái tóc vốn dài ngang vai, vào lúc này lại vượt qua eo, dài chạm đất.
Một tia khí tức khác, đang bắt đầu lan tràn trên cơ thể của cô ấy.
Đây là đoạt xá.
Với một con cương thi.
Đoạt xá!
- Lần trước đến tôi đã phát hiện, thân thể của cô ta, bị ảnh hưởng đến rất nghiêm trọng, lúc ấy tôi còn thấy kỳ quái, tại sao cô ta lại được anh mang theo bên người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận