Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 442: Đóng cửa, thả lão đạo!

Mười sáu khách hàng mới đi vào, dẫn đến phòng pháp y có chút không đủ dùng.
Đám pháp y từ mỗi thành phố khác tới cùng với pháp y từ trong tỉnh xuống bắt đầu cùng nhau tiến hành kiểm tra thi thể, bất kỳ dấu vết gì cũng sẽ được bọn họ tổng hợp lại, sau đó rất nhiều cảnh lực bắt đầu phản bác kiến nghị kiện tiến hành điều tra.
Toàn bộ cục cảnh sát Thông Thành, thậm chí hơn phân nửa lực lượng cảnh sát tỉnh Giang Tô cũng bắt đầu vùi đầu vào bắt đầu điều tra phá vụ án lớn này. Thừa dịp bên phía truyền thông vẫn chưa hoàn toàn ngửi được phong khí, bọn họ phải tranh thủ thời gian sớm ngày tìm ra đầu mối mang tính giai đoạn.
Trong khoảng thời gian khẩn cấp này.
Châu Trạch và luật sư An lái xe trở về phòng đọc sách.
Cái này cũng giống như chơi một trò chơi, bạn mới vừa xoá sạch một BOSS, đang đắc chí vừa lòng cảm thấy trò chơi này thật thú vị.
Bỗng nhiên có người nói cho bạn biết.
Phía sau còn có mười lăm BOSS đang chờ bạn đi phá.
Phỏng chừng bạn sẽ lập tức cảm thấy trò chơi này hơi nhàm chán.
Có thể so sánh như vậy hơi không thích hợp, nhưng đây đúng là tâm thái của ông chủ Châu lúc này. Anh mệt mỏi, trò chơi trinh thám này cũng quá ẩn nấp, tiếp đó sẽ còn vì chuyện này mà dính tới tấm màn đen to lớn hơn, anh lười tiếp tục theo vào.
Cá mặn xoay người là vì muốn để hai mặt đều được phơi nắng mặt trời.
Nếu như bắt nó không ngừng lật tới lật lui, sẽ biến thành cá muối khô.
Về tới trong phòng sách.
Tạm thời tắm rửa một cái.
Đổi lại một bộ quần áo xong, Châu Trạch nằm xuống trên ghế sofa.
Bạch Oanh Oanh bưng một ly cà phê lên.
Châu Trạch lập tức lấy lại tinh thần, ngồi dậy, mùi vị quen thuộc, phong tình quen thuộc.
- Cô mua?
- Ừm, ông chủ. - Bạch Oanh Oanh gật đầu nói.
- Làm phiền cô rồi.
Nhấp một ngụm cà phê.
Mùi phân mèo quen thuộc.
Thật thoải mái.
Luật sư An đang ngồi bên cạnh thấy vậy cũng đứng dậy, đi về phía sau quầy bar.
Tay cầm ly của Châu Trạch nhẹ nhàng run rẩy.
Anh nhớ lại sáng sớm ngày đó sau khi tỉnh lại, anh bị ly giữ ấm cực đại của luật sư An khủng bố!
- Yên tâm đi ông chủ, cà phê của ngài được tôi giấu trong phòng ngủ, phía dưới chỉ đặt cà phê hòa tan Nestlé sắp hết hạn, đang được giảm giá mạnh trong siêu thị.
Bạch Oanh Oanh vừa nói vừa hung tợn liếc về phía quầy bar.
Dám cướp xương của ông chủ.
Không đúng.
Dám cướp cà phê của ông chủ để uống.
Đáng giận!
Khi luật sư An lại đi ra.
Trong tay anh ta cầm một ly giữ ấm cỡ lớn.
Lớn đến không thể lớn hơn.
Còn cố ý lắc lắc ở trước mặt Châu Trạch, như đang thị uy với anh vậy.
Châu Trạch không thèm để ý tới anh ta.
Đột nhiên luật sư An cảm thấy hơi đần độn vô vị.
Sau khi uống một ngụm.
Cảm giác không biết có phải vì tâm lý của mình hay không.
Cà phê này cũng trở nên bình thường hơn nhiều.
Uống một ngụm, trộm nhìn thoáng qua Châu Trạch, thấy Châu Trạch vẫn không có phản ứng, luật sư An dứt khoát uống ừng ực, để tôi xem anh có đau lòng hay không!
Chờ sau khi một trận nuốt chửng hoàn tất.
Châu Trạch vẫn lạnh nhạt như cũ mà bưng ly lên, chậm rãi thưởng thức cà phê.
Trong lòng ngược lại nghĩ, cà phê hòa tan Nestlé cũng không rẻ, dù sao thằng này cũng uống cà phê như uống nước, sau này vẫn nên để Oanh Oanh đặc biệt đi mua ít cà phê quá hạn, giá càng rẻ hơn về cho lão An uống..
Vào lúc này, di động đổ chuông, là điện thoại của lão Trương.
Phỏng chừng lão Trương vừa bận rộn một vòng trở lại phòng làm việc, phát hiện ông chủ và luật sư An đều mất, có chút vội vã.
- Alo.
- Ông chủ, hai người đi đâu rồi?
- Ra ngoài điều tra rồi, có đầu mối gì tôi sẽ lại thông báo cho anh.
- Anh anh anh.
- ... ... - Lão Trương.
- Ah, tôi dẫn theo Oanh Oanh cùng ra ngoài điều tra.
- ... ... - Lão Trương.
- Là như vậy, ông chủ, dựa theo phân tích sơ bộ về thi cốt, thời gian chết của mỗi bộ thi thể đều có độ dốc thời gian. Nói cách khác, rất có thể suy đoán hung thủ phân đoạn giết người, hoặc mỗi năm giết một người của chúng ta lúc trước là đúng.
- Ừm. - Châu Trạch ngáp một cái.
- Nhưng hiện tại xuất hiện một vấn đề, bộ hài cốt gần nhất đã chết hơn một năm. - Lão Trương có chút lo nghĩ nói: - Nói cách khác, năm nay hung thủ còn chưa giết người chôn xác.
- Mặt khác, trên thi cốt có vết tích bị cho rằng hư hại, ở trong xương cốt của thi thể phát hiện vết tích bị cắt.
- Ừm.
- Ông chủ, chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian xử lý vụ án này. Trong năm nay, hung thủ còn chưa giết người, nếu chúng ta không sớm ngày bắt tên hung ác kia, tôi thực sự lo lắng... ...
- Vậy anh nỗ lực lên, yên tâm, mọi người trong phòng sách vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường nhất của anh!
Không cần tiền canh gà, bắt đầu ném.
- Như vậy đi, nếu như tôi còn có phát hiện gì, tôi sẽ báo cáo cho ông chủ.
- Tốt, tốt.
- Hay ông chủ lại đến cục một chút đi, chúng ta cùng đi điều tra tiếp?
- Thật ra anh có thể tìm lão đạo, đúng rồi, lão đạo đi đâu rồi? - Châu Trạch nhìn về phía Oanh Oanh.
- Buổi chiều lão đã ra ngoài rồi, vẻ mặt gấp gáp không thể chờ đợi nổi. - Bạch Oanh Oanh bỡn cợt cười cười, ám chỉ cho Châu Trạch lão đạo đi làm gì.
- Ah, đi ra ngoài rồi sao? Lão Trương, anh gọi điện thoại cho lão đạo đi, kêu lão ta đi tra án cùng với anh. Anh lái xe cảnh sát đi tìm lão ta, tiện thể quét mại dâm, tinh lọc hoàn cảnh nhân văn của Thông Thành.
- Tìm lão ta?
Bản năng khiến luật sư An cảm thấy không đáng tin cậy.
- Yên tâm đi, lão ta rất đáng tin, công phu thu hút tai họa là hạng nhất đấy.
- Anh không gạt tôi đấy chứ, ông chủ?
Lão Trương cũng hơi hiểu bản tính cùng với tài nghệ thật sự của lão đạo.
- Ai dùng người nấy biết, yên tâm đi, anh cứ liên hệ với lão ta đi.
Về chuyện này, đúng là Châu Trạch không lừa dối lão Trương, cũng không lừa bịp lão Trương, đúng là thân thể lão đạo được kèm theo thuộc tính này thật. Phàm là quanh thân có chuyện xui xẻo, lão ta luôn có thể là người đầu tiên gây ra.
Lần một lần hai là vừa khớp, là ngoài ý muốn.
Nhưng nhiều lần như vậy.
Chứng minh thằng này có thân thể trời sinh xui xẻo.
Nói xong, Châu Trạch cúp điện thoại, sau đó anh lại kéo số điện thoại của lão Trương vào danh sách đen.
Đứng dậy.
Châu Trạch vẫy vẫy tay với Oanh Oanh, nói:
- Chúng ta đi ngủ một giấc trước, buổi tối còn phải trực đêm, nếu lão Trương gọi điện thoại về cũng không cần đánh thức tôi.
- Ông chủ, nếu như lão Trương quay về tìm ông chủ thì sao?
- Vậy thì đánh gãy chân lão ta ném ra ngoài.
- Vâng, ông chủ, Oanh Oanh hiểu rồi!
... ...
- Hắt xì!
Lão đạo hắt hơi một cái.
Đưa tay xoa xoa mũi.
- Anh nói này em gái, em chỉnh điều hòa hơi thấp rồi thì phải, chỉnh thấp vậy, cởi quần áo xong rất dễ khiến bản thân bị cảm mạo.
Lão đạo hơi bất mãn mà rút một chiếc khăn giấy từ trên đầu giường, xoa xoa mũi của mình, tiện thể còn xoa xoa nước mũi phía dưới của mình.
- Người khác vừa bị em kẹp lấy, ba lên hai xuống đã không chịu nổi, quần áo mới vừa cởi đã mặc vào ngay. Anh cho rằng ai cũng phải chịu điều hòa thổi lâu như anh sao?
- Anh à, nói thật lòng với anh một câu, chút tiền anh vừa chi ra còn chưa đủ để em trả tiền điện bật điều hòa đâu.
- Ha, mặc dù anh biết em đang nói dối, nhưng nghe thật thoải mái vô cùng. Được rồi, không làm chậm chuyện làm ăn của em, hẹn gặp lại.
- Lần sau lại tới đấy.
- Được được.
Lão đạo đi ra khỏi căn phòng nhỏ lại hắt hơi một cái.
Mẹ trứng.
Thật sự bị cảm rồi sao?
Tiệm mát xa chân này được mở ở trấn trên, cách phòng sách cũng quá rất xa, cửa vào là một hành lang rất hẹp, quả nhiên là chỗ khúc kính thông u.
Đầu hành lang có một ông lão đội mũ màu xanh lam, trước mặt lão đầu bày một cái bàn nhỏ, phía trên có đặt cờ tướng, bày biện một tàn cục.
Tục ngữ nói, sau khi chấm dứt “chuyện kia”, đàn ông sẽ tiến vào trạng thái thánh nhân.
Trong lúc nhất thời, linh hồn và tình cảm đều được thăng hoa sâu đậm, trở nên vô dục vô cầu và cao nhã hẳn lên.
Thấy tàn cục, lão đạo dứt khoát ngồi xuống trên ghế đẩu bên cạnh, cùng nhau xem thế cờ.
Ông lão nhìn nhìn lão đạo, cười cười nói: - Chơi một ván chứ?
- Chơi lại từ đầu đi!
Hai người bắt đầu xếp quân cờ, hai ông lão cùng nhau chơi cờ tướng, hình ảnh có vẻ rất hòa hài.
Nếu như xóa bảng hiệu "đủ liệu, xoa bóp, bảo vệ sức khoẻ, đẩy dầu" trên đỉnh đầu hai người.
Sẽ càng thêm hài hòa.
Ban đầu, tốc độ hạ cờ của hai người rất nhanh, sau khi tiến vào trung đoạn, tốc độ đánh cờ của hai người cũng chậm lại.
- Lão ca tới nơi này chơi sao? - Ông lão hỏi lão đạo.
Tuổi tác của lão đạo lớn hơn ông lão này.
- A, đúng vậy, ông thì sao?
- Trông cửa, cũng tiện thể nhìn hướng gió.
- Hạnh ngộ hạnh ngộ.
- Khách khí khách khí.
- Lão ca, người bạn già của ông mất rồi sao? - Ông lão hỏi.
Tới tuổi như bọn họ đã có thể tính là coi nhẹ sinh tử.
- Một thân một mình.
- Con đâu?
- Không có con.
- Nghe khẩu âm của lão ca, hẳn lão ca không phải người bản xứ đúng không?
- Quê tôi ở Thiểm Tây, hai năm trước tôi tới Dung Thành, mà năm nay tôi mới đến Thông Thành.
- Tuổi ông lớn như vậy còn phải chạy đôn chạy đáo.
- Chính vì lớn tuổi nên mới phải chạy nhiều một chút.
- Có đạo lý, có đạo lý, người tới tuổi chúng ta rồi, tháng ngày còn lại cũng không nhiều lắm, năm nay tôi đã tới lễ tang của mấy bạn bè thân thích lận.
- Đi rồi, từng bước từng bước đều ra đi, hiện tại tôi còn thấy hơi sợ nhận điện thoại, rất sợ lại nhận được thêm một tin dữ nữa, lại có người nào đó ra đi.
- Bạn già đi sớm, bản thân tôi lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, bạn bè thân thích cũng không qua lại, lần qua lại duy nhất chính là trên lễ tang.
- Vậy là chính ông không đúng rồi.
- Vì sao lão ca lại nói như thế?
- Trước đây ông làm người hiền lành thế để làm gì, mất công có nhiều bạn bè như vậy. Nếu tôi nói, trước đây không cần kết giao bạn bè, ông chỉ cần có nhiều kẻ thù là được.
- Có nhiều kẻ thù? - Ông lão ngơ ngác.
- Đúng vậy, chờ đến tuổi này.
- Nghe được.
- Ha.
- Kẻ thù của ông đã chết.
- Mỗi ngày đều có thể chờ đợi kinh hỉ tới.
Ông lão sờ sờ đầu, trầm tư một lát, sau đó cười to nói: - Vẫn là lão ca nhìn thấu.
Sau khi đánh xong một bàn cờ, đã nửa giờ sau, lão đạo kỹ cao nhất trù, thắng, nhưng thắng rất gian nan.
- Đã nghiền, đã nghiền!
Ông lão vỗ đùi, nói:
- Chỗ tôi có mao đài, còn có đậu phộng muối tôi tự làm, đi lên uống một chút chứ?
- Được, được!
Hôm nay tâm tình của lão đạo không tệ, hơn nữa ông lão trước mắt này cũng rất hợp với tính cách của lão.
Hai ông lão kề vai sát cánh cùng nhau vào trong.
Bên trong căn phòng nhỏ lâu lâu lại truyền tới tiếng giường đập vào tường.
Hai người nhìn nhau cười.
Phảng phất như tiếng giường va vào tường này.
Cất giấu thanh xuân đã sớm chết đi của hai ông lão.
Lúc này.
Đã đêm xuống
Bảng hiệu trên cửa hẻm nhỏ cũng sáng đèn.
Bảng hiệu neon nàu đỏ.
Bai chữ "bảo kiện".
Gai mắt tiên diễm.
Như có máu tươi.
Sắp sửa chảy tràn ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận