Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 942: Cô ấy… Cô ấy còn sống? (1)

Giải Trãi sửng sốt một chút.
Giống như rơi vào trầm tư.
Nhưng ngay sau đó anh ấy liền tỉnh ngộ.
Gầm nhẹ nói:
- Đáng chết, anh muốn bôi nhọ pháp tâm của tôi!
Châu Trạch liếc nhìn anh ta một cái.
Bày ra dáng vẻ lười để ý tới anh ta.
Cảm giác này.
Giống như là một người trưởng thành nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh vậy.
Năm đó.
Doanh câu từng kề vai chiến đấu với Hoàng Đế.
Chiến đấu với Xi Vưu, diệt Cửu Lê, đặt nền móng cho kết cấu sau này của Nhân tộc.
Nhưng sau này thì sao?
Con thỏ tinh ranh chết, chó săn sẽ bị nấu; chim bay hết, cung tót sẽ bị cất đi.
Nhân vật nhìn như cao cao tại thượng, một khi đi tới vị trí kia, nói thật, so với những Đế Vương chơi đùa quyền lực ở Nhân gian sau này, về bản chất cũng không có gì khác nhau.
Chẳng qua là, những thứ này, doanh câu không muốn suy nghĩ tới, cũng không nguyện ý giày vò nữa, mọi thứ cứ tiếp diễn, chuyện xưa như mây khói, có lúc, nhất ẩm nhất trác, phảng phất như thật sự có thiên ý. (nhất ẩm nhất trác: thành ngữ của TQ, chỉ thói quen sinh hoạt, ăn uống bình thường)
Đương nhiên rồi.
Những điều cảm thán này.
Anh ấy sẽ không nói ra.
Doanh câu anh ấy.
Vĩnh viễn sẽ không làm cái loại tư thế ngồi ở bên cạnh bàn vừa uống rượu vừa hoài cảm cho quá khứ của chính mình như thế.
Châu Trạch đưa tay, vỗ mặt của Giải Trãi một cái.
Nói:
- Chọn… một… cách… bị… ăn… đi…
Lựa chọn giống như vậy.
Vấn đề giống như vậy.
Trước đây không lâu mới vừa hỏi xong.
Trước đây không lâu cũng mới ăn rồi.
Lần này.
Lại giao hàng đến nhà.
Thật đúng là có chút ngượng ngùng.
Nhưng chút tôn trọng này, vẫn phải có, dù sao người ta khách khí như vậy, bày lên bàn trước, cũng phải trưng cầu ý kiến của người ta một chút.
Đúng.
Châu Trạch đưa ra lựa chọn này coi như là “tôn trọng”.
- Ha ha.
Giải Trãi nhếch môi, cười.
- Thật đúng là, vinh hạnh cùng ân điển lớn lao.
Trong giọng nói, tất cả đều là châm chọc.
- Hoặc… giả… anh… có… thể… cho… tôi… biết… ổ… của… anh… ở… đâu…
- ... - Giải Trãi .
Ý là đang hỏi anh ta.
Bản tôn của anh ta.
Ngủ say ở nơi nào?
Luôn làm phiền anh tự đưa mình lên tới cửa thì ngại quá.
Lần sau tôi tự đi lấy.
Giải Trãi do dự.
Đúng.
Anh ta do dự.
Tinh Hồn sở hữu hầu hết mô thức suy nghĩ giống với tình cảm của bản tôn.
Vào giờ khắc này.
Sự do dự của anh ta, có thể nói rõ thái độ bản tôn của anh ta đối với chuyện này.
Dù là người đàn ông đang rất suy yếu ở trước mắt này.
Dù là người đàn ông này hiện còn đang kéo dài hơi tàn.
Nhưng vạn nhất thì sao?
Nói cho anh ấy biết vị trí bản tôn của mình.
Sợ rằng… anh ấy phát hiện ra nỗi sợ của mình.
Theo suy nghĩ bình thường, hẳn là nên trực tiếp nói cho anh ấy biết, sau đó để cho bản tôn của mình đánh một trận với anh ấy, chấm dứt ân ân oán oán năm đó.
Nhưng anh ta không nói.
Châu Trạch cười một tiếng.
- Thôi… quên… đi…
- Hả… - Giải Trãi .
- Tôi… tự… mình… tìm… cũng… có… thể… tìm… được… ổ… chó… của… anh…
- ... - Giải Trãi .
Châu Trạch giơ bàn tay lên.
Nhìn đầu ngón tay trơ trọi một chút.
Khẽ lắc đầu.
Lúc chó giữ cửa cá mặn đánh nhau, thật sự không chú ý, theo đấu pháp này của anh, ban đầu lúc anh ấy đánh Cửu Lê, đã sớm chết không toàn thây rồi.
Ở đâu ra mà có phiền toái công cao chấn chủ gì đó?
Móng tay, tạm thời không dài ra được, nhưng vị trí đầu ngón tay của Châu Trạch, vẫn xuất hiện năm đoàn khói mù màu đen, mặc dù hình thái còn có chút bất thường, nhưng cũng có thể làm móng tay dùng một chút.
Sau đó.
Năm ngón tay chỉ mặt của Giải Trãi .
Ánh mắt của Giải Trãi đông lại.
- Anh ấy cũng sẽ chết!
Đây là lần nhắc nhở thứ hai của anh ta.
Lấy cao quý cùng tôn nghiêm của Giải Trãi .
Anh ta không làm ra được chuyện uy hiếp sinh mệnh của lão Trương mệnh để đổi mạng của mình, nhất là thân phận của lão Trương.
Một điểm này.
Thiết hàm hàm vẫn hiểu.
Vốn lấy tính khí của Thiết hàm hàm, không muốn nhất chính là phiền toái.
Đe dọa đến đe dọa đi.
Lãng phí nhiều thời gian giày vò như vậy?
Cái loại này.
Con tin trong tay tôi, để súng xuống!
Anh mau nổ súng đi!
Đừng để ý đến tôi.
Nhanh nổ súng đi!
Loại phim truyền hình này, ngay cả chó giữ cửa cá mặn nhà mình còn lười nhìn, chớ nói chi là chính anh ấy.
A.
Hơn nữa.
Doanh câu phát hiện một chuyện rất thú vị là.
Lúc trước mỗi khi anh ấy muốn làm chuyện gì đó.
Dù là chiếm cứ thân thể.
Thế nhưng Cá Mặn vẫn có thể biểu hiện ra được ý kiến của anh.
Giống như lão Trương phản kháng Giải Trãi trong cơ thể mình lúc trước.
Nhưng mà.
Lần này.
Anh cũng rất an tĩnh.
Xấu bụng nữa sao.
Là bản thân anh cũng cảm thấy phiền toái.
Cho nên dứt khoát giao cho tôi xử lý?
Giống như là con rắn nhỏ ở trên biển kia.
Anh coi tôi thành bao tay trắng của anh sao?
Những tâm tư nhỏ này, cũng chỉ là một ý nghĩ trong khoảnh khắc, doanh câu không để ý đến chuyện này, tay anh ấy, vẫn đang từ từ áp xuống.
- Tôi có thể chặt đứt liên lạc của phần hồn này với bản tôn, đưa cho anh ấy.
Bỗng nhiên Giải Trãi mở miệng nói.
Châu Trạch dừng tay lại.
Không tiếp tục nữa.
- Chính anh chọn đi, anh ăn tôi, hoặc là lấy Tinh Hồn này, đưa cho anh ấy.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
Từ từ ngẩng đầu.
Nói:
- Vì… cái… gì…
- Bởi vì anh ấy là một cảnh sát tốt.
- A...
- Anh… cũng… xứng… mà… nói…
- Tôi biết trong lòng anh nghĩ về tôi như thế nào, chuyện ban đầu tôi cũng không tham dự, nhưng cái thế giới này, không thể không có Pháp Độ, tôi...
- Lấy… cớ…
- Được, nhưng dù sao tôi cũng là pháp thú, cho dù là chết, cũng phải chết có giá trị một chút, cũng không thể, kéo anh ấy chôn theo chứ?
- Tôi là pháp thú, tôi không làm ra được loại chuyện này!
- Tôi… muốn… ăn…
Hai lần trước là phân thân hình chiếu.
Lần này là Tinh Hồn.
Mùi vị nhất định sẽ tốt hơn.
- Tôi không cho anh chọn!
Giải Trãi nhìn chằm chằm đôi mắt của Châu Trạch, hét:
- Tôi cho anh chọn!
Ánh mắt Châu Trạch híp lại.
Giờ khắc này.
Một cỗ cảm xúc phẫn nộ từ tận đáy lòng anh ấy bắt đầu dâng lên.
Có ý gì.
Không để cho tôi chọn.
Để cho chó nhà tôi tới chọn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận