Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1719: Gâu! (2)

- Ông chủ…
Giọng nói của lão Trương lại lần nữa truyền tới, lần này, là đang ở phía bên trái.
Nhưng khi Châu Trạch nhìn về phía bên đó, chỉ nhìn thấy một mảng núi đao.
- Ông chủ…
- Anh đang ở đâu?
- Ông chủ.
Lần này.
Giọng nói đã ở ngay trước mặt mình.
Châu Trạch nâng chân bước vài bước về phía trước.
Tầm mắt, bắt đầu vặn vẹo.
Trong tầm mắt vặn vẹo, xuất hiện một tảng đá lớn màu đen, bên trên tảng đá lớn chạm trổ chữ cổ, loại thể chữ này thực sự đã vượt ra khỏi nhận thức của Châu Trạch rồi, cũng không phải là loại cổ văn mà người ta thường nghĩ tới kia, nó càng cổ xưa hơn, cũng càng trừu tượng hơn, nhưng hẳn là cùng một hệ với hán tự, bởi vì từ trên những chữ này, bạn vẫn có thể cảm nhận được sức hấp dẫn kỳ lạ của nó.
Bên dưới tảng đá lớn màu đen, còn có một chuỗi xích sắt rỉ sét, có chút giống với dây xích người dân nông thôn buộc cho chó nuôi trong nhà của mình.
Tổng hợp lại một phen, tất cả những thứ ở nơi này đều là những thứ có liên quan tới Giải Trãi.
Có thể đoán được đại khái.
Chữ bên trên tảng đá này, rất có khả năng là do Đế Nghiêu viết, mà ngay từ đầu, từ khi ông ta quyết định tự nuôi Pháp thú để đạt được kỳ vọng của thiên hạ về hình pháp, một Giải Trãi còn rất non nớt, hẳn là đã bị chăn nuôi ở nơi này.
- Ông chủ…
Giọng nói, truyền ra từ bên trong tảng đá màu đen.
Ngay sau đó.
Châu Trạch nhìn thấy lão Trương đi ra từ bên trong tảng đá.
- Lão Trương!
- Ông chủ…
Cơ thể của lão Trương đã nửa trong suốt, nhưng trên mặt của anh ấy, lại tràn đầy sự bình tĩnh và lạnh nhạt.
- Lão Trương, anh bị nhốt ở nơi này sao? - Châu Trạch hỏi.
Lão Trương lắc đầu một cái.
- Tôi sẽ nghĩ biện pháp đưa anh ra ngoài… nếu như, tôi không chết.
Không thể nào không thêm hậu tố đó vào được, lúc ông chủ Châu nói nửa câu đầu, thật đúng là không tin tưởng bao nhiêu.
Tốc độ thời gian trôi ở trong thế giới tinh thần và ở bên ngoài, hẳn là có sự chênh lệch, nhưng rất hiển nhiên, vị Giải Trãi đang cuồng bạo ở bên ngoài kia, vào lúc này, thật sự là một đề bài khó không có cách giải.
- Ông chủ, tôi rất thích nơi này.
- Đừng có nói loại lời trái lương tâm như vậy.
- Không phải vậy, ông chủ, anh xem…
Lão Trương đưa tay, chỉ “tượng binh mã” ở bốn phía chung quanh.
- Bọn họ, đã yên lặng rất lâu rồi.
- Ừm, sau đó thì sao?
- Tôi muốn, khiến cho chúng nó lại lần nữa sống lại một cách tươi mới, khiến cho Pháp, không còn ngủ say nữa.
- Anh là lão Trương sao?
Hiện tại, Châu Trạch rất hoài nghi, lão Trương ở trước mắt này, cũng không phải là lão Trương, mà là một cái bóng do ý thức của Giải Trãi xâm nhập vào sau đó huyễn hóa ra, chẳng qua chỉ mượn hình tượng của lão Trương mà thôi.
Đúng lúc này.
Từ đằng sau tảng đá màu đen, có một bóng đen nhảy ra, một Giải Trãi có kích thước không khác chó ngao Tây Tạng bao nhiêu đang chậm rãi đi ra từ nơi đó.
Mặc dù thân hình đã nhỏ đi, nhưng uy áp kinh khủng đi kèm trên người thì vẫn kinh khủng như vậy!
Giờ khắc này, Châu Trạch đang nghĩ là, có phải là do Doanh câu lo lắng sự xuất hiện của anh ấy sẽ lại lần nữa kích thích đến Giải Trãi, cho nên mới để cho anh đi ra tiến hành giao tiếp đàm phán hay không?
Rốt cuộc.
Giải Trãi – chó ngao Tây Tạng – đi tới trước mặt của Châu Trạch.
Ở trong mắt.
Vẫn là một loại lửa giận ngút trời, sống chết nhìn chằm chằm vào Châu Trạch, phảng phất như một khắc tiếp theo sẽ nhào lên cắn xé Châu Trạch, cắn anh ra thành từng mảnh vậy.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa ông chủ Châu và Doanh câu chính là, anh có thể co có thể giãn, ít nhất sẽ không cố chấp chỉ vì cố chấp.
Cho nên.
Vào lúc này.
Châu Trạch hơi cong thắt lưng của mình một chút để phối hợp với độ cao của Giải Trãi hiện tại.
Tận lực diễn ra một vẻ mỉm cười,
- Ngài không sao…
Trong khoảnh khắc Châu Trạch lên tiếng kia.
Giải Trãi gần như điên cuồng mà gầm thét một tiếng, cái thế giới tinh thần này, cũng bắt đầu rung chuyển trong một tiếng gầm thét này!
Đây là.
Tiếng động kinh khủng nhất trên thế giới này:
- Gâu!

- Gâu!
Một tiếng kêu này.
Khiến cho ông chủ Châu có chút không biết phải nhận như thế nào.
Tiếp tục dùng giọng điệu khách khí để xã giao sao, hay là dùng thái độ cứng rắn để đối xử đây?
Hoặc giả là.
Cũng kêu ngược lại một tiếng với nó?
Lão Trương xoay người, nhìn Giải Trãi vừa mới đi ra từ sau lưng mình.
- Ông chủ, nó rất hận anh.
Lão Trương vừa nói vừa nhặt lấy dây xích ở trên mặt đất, đeo lên trên người của Giải Trãi.
Hành động này, khiến Châu Trạch sửng sốt một phen.
Lúc này mới bao lâu chứ, lão Trương cũng đã tiến bộ đến mức có thể đối xử như vậy với Giải Trãi rồi sao?
Thực sự là, quá không chân thật.
Sau khi đeo dây xích lên cho Giải Trãi, lão Trương ngẩng đầu lên, nhìn về phía Châu Trạch, nói:
- Thật ra thì, đã không còn Giải Trãi nữa, ông chủ, nó đã sớm không còn ở đây nữa rồi, nói chính xác, là nó đã biến mất từ lâu rồi.
- Nhưng nó chưa chết.
Giải Trãi thế nhưng chính là kẻ tránh thoát được một kiếm chết chóc của Hiên Viên kiếm đó.
- Vẫn chưa chết, nhưng mà…
Lão Trương dừng lại một chút, dường như là đang tổ chức sắp xếp ngôn ngữ để xem nên giải thích cho ông chủ nhà mình như thế nào.
- Ông chủ, anh có thể hiểu thành, đó là một loại bản năng.
- Bản năng?
- Giống như là những vị khách mỗi tới tiệm sách vào mỗi đêm lúc trước vậy, là trạng thái linh hồn, chẳng qua là, tình huống ở chỗ của Giải Trãi, phức tạp hơn một chút.
- Tôi cũng chỉ mới vừa biết mà thôi, sau khi thật sự dung nhập với nó, mới biết được.
- Con người thật của nó, căn bản là cũng không ở nơi này, ngay từ đầu tôi còn tìm kiếm, nhưng không tìm được, dần dần, tôi mới xác nhận được, thật ra thì nó sớm đã không còn ở đây nữa rồi.
- Nó đã biến thành Pháp, biến thành quy tắc, ông chủ, tôi không biết rốt cuộc thì tôi hình như như vậy có đúng hay không, ngược lại lúc trước đã từng nghe luật sư An và anh nói chuyện phiếm về loại vấn đề này.
- Ý thức của Giải Trãi thực sự, sớm đã không còn tồn tại nữa, nếu như nó vẫn còn, mới vừa tôi tôi cũng không thể ảnh hưởng tới nó được.
Châu Trạch có chút hiểu, nói:
- Lão Trương, ý của anh là, Giải Trãi hiện tại, chỉ là một thể xác?
Bạn cần đăng nhập để bình luận