Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 553: Hố chôn! (1)

Thâm sơn.
Biệt thự.
Thi thể.
Quỷ ảnh.
Các yếu tố cơ bản của phim kịnh dị đều đã được gom đủ, hiệu quả rất tuyệt, ông chủ Châu bị một đám "quỷ" cộng thêm một đầu cương thi bên trong dọa sợ.
Châu Trạch không vội ra ngoài tìm cái thứ mà luật sư An đã nói là bóng người "bay" ra ngoài kia, anh đi cùng mọi người, thu hết tất cả thi thể trong biệt thự này lại cùng một chỗ, sau đó lại tìm xăng trong ga-ra biệt thự, rưới lên, châm lửa.
Trong lúc tìm xăng anh còn phát hiện, trong ga-ra còn cất giấu nửa rương ngòi nổ, cũng không biết đám ngòi nổ này được dùng để làm gì, nhưng ông chủ Châu còn chưa buồn chán đến độ cầm ngòi nổ tới nổ thi thể chơi.
Tuy rằng cái này cũng có thể tạo ra hiệu quả khiến đám thi thể trong phòng ngừng thi biến.
Thật ra, nhiều khi Châu Trạch làm biếng xử lý thi thể, công việc giải quyết tốt hậu quả thường được anh giao cho cảnh sát hoặc trực tiếp gọi điện thoại cho lão Trương là được rồi.
Nhưng thi thể lần này lại khác, nếu tiếp tục mặc kệ bọn chúng nằm ở chỗ này, đợi khi mùa hè trôi qua, nhiệt độ trong núi còn lạnh hơn bên ngoài, dưới điều kiện tiên quyết là đám thi thể này rất khó có khả năng tự mình thối rữa hoàn toàn trong khoảng thời gian ngắn, rất có thể chúng sẽ thành công thi biến, biến thành bạch mao cương thi.
Tuy rằng đây không phải khu vực trực thuộc của mình, nhưng loại việc tiện tay này có thể làm thì nên làm thôi. Nếu để mặc đám cương thi này du tán bên ngoài, có thể sẽ dẫn tới hậu quả rất ác liệt.
Nhìn ngọn lửa hừng hực dấy lên.
Trong đầu Châu Trạch bỗng nhiên nghĩ tới một việc.
Hình như "tiết hàn y" sắp đến.
Lời Bạch phu nhân đã nói với mình trước khi đi lại bắt đầu vang lên trong đầu Châu Trạch.
Trong lúc vô thức.
Châu Trạch nhìn về phía Bạch Oanh Oanh đang đứng bên cạnh mình.
Ha ha.
Châu Trạch lắc đầu, xua tan những ý niệm trong đầu kia đi.
Oanh Oanh.
Khẳng định phải lưu lại bên cạnh mình.
Bất kể xảy ra chuyện gì.
Cô ấy cũng phải lưu lại bên cạnh mình.
Xử lý thi thể xong rồi, mọi người không tiếp tục thương thảo xem bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, bởi vì luật sư An đã nghĩ ra biện pháp.
Trong biệt thự này có nuôi hai con chó săn lớn, nhưng hai con chó săn này cũng giống với đám người trong biệt thự, đều đã chết tới cứng đờ.
Chẳng qua chó săn không phải bị cắn chết, đoán chừng đầu cương thi đã cắn chết người kia còn chưa được thưởng thức mỹ vị của món thịt chó nuôi trong nhà ở tiệm Vương mặt rỗ Từ Châu.
Cho nên đối với thịt chó, nó không có hứng thú.
Hai con chó bị đạp chết.
Đây là kết luận Trương Yến Phong đưa ra.
Đúng vậy.
Bệnh nghề nghiệp của Trương Yến Phong lại phát tác.
Ngay cả nguyên nhân cái chết của con chó anh ta cũng phải điều tra một chút!
Một cước lực rất mạnh đạp trúng hai con chó, trên người bọn chúng còn lưu lại vết tích giống với dấu chân, không biết phải dùng lực đạo lớn tới cỡ nào mới có thể đạp chết con chó săn lớn này. Hơn nữa cú đạp này còn trực tiếp khiến xương cốt và các khí quan nội tạng của chó săn lập tức vỡ nát, một cước đạp chết!
Chẳng qua.
Sau khi phát hiện ra điểm này.
Bỗng nhiên Trương Yến Phong rơi vào trầm tư.
Anh ta nghĩ tới tối hôm qua, khi bản thân mình lấy rương hành lý từ trên xe xuống thì.
Khi đó hình như ông lão bên trong có dự định lén lút chạy trốn, bị Hầu Tử ngăn cản.
Sau đó bản thân mình còn hướng về phía rương hành lý đạp mấy đạp.
Sau đó, trong rương hành lý không còn động tĩnh.
Bản thân mình cho rằng ông lão đã thành thật.
Hí... ...
Cái này!
Trương Yến Phong hơi xấu hổ mà quét mắt về phía luật sư An mới vừa tiếp nhận sợi dây thừng từ trong tay mình.
Ông lão trong rương hành lý kia.
Không phải bị bản thân mình đạp chết đấy chứ?
Ông lão kia bị nhét trong rương hành lý, không người nào biết được lúc đó lão ta đang nằm tư thế gì.
Khi đó bản thân mình đạp, rất có thể đã đạp trúng bộ vị yếu hại nào đó trên đầu lão ta, sau đó...
Nguyên nhân tử vong cụ thể, trừ phi khám nghiệm tử thi, nếu không, không cách nào kiểm tra rõ ràng được, thậm chí có thể vì trên người lão đầu có quá nhiều vết thương, quá phức tạp, dù có khám nghiệm tử thi cũng không cách nào cho ra kết luận chính xác nguyên nhân dẫn tới cái chết.
Nhưng sau khi nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng Trương Yến Phong lại càng cảm thấy dường như rất có khả năng này, hơn nữa dường như khả năng này còn càng lúc càng lớn.
Lại nhìn nhìn luật sư An đang cười ha hả buộc lên cổ con "Tra" kia.
Đột nhiên Trương Yến Phong cảm thấy thật xấu hổ.
Dường như luật sư An đã thay mình gánh tội.
Lúc ban ngày bản thân mình còn lấy chuyện này ra chống đối anh ta, khiến anh ta không xuống đài được.
Quên đi, suy đoán vu vơ vốn không nên nói tiếp nữa, người đã mất, để lão ta được ngủ yên đi.
- Đã buộc chặt.
Luật sư An kéo sợi dây lên, khiến con tra kia đi về phía trước.
- Trong mắt thứ này có ánh sáng, dường như bị khí tức gì lây nhiễm, không còn là động vật thuần túy trong núi rừng.
- Cho nên anh dắt chó đi dạo, không phải, là dắt tra đi dạo.
- Mục đích là muốn nó dẫn chúng ta tới sào huyệt?
Châu Trạch hỏi.
- Đúng, thử xem đi, ngộ nhỡ có thể thành thì sao? Lại nói, trừ biện pháp này, hiện tại chúng ta không còn đầu mối nào khác, quỷ ảnh kia cũng đã sớm mất dạng.
- Được, thử xem đi.
Cứ như vậy.
Đêm hôm khuya khoắt, trong núi rừng.
Ba người đàn ông một người phụ nữ.
Lần mò.
Dẫn theo một con tra đi tới.
Nếu là lái xe, nhất định sẽ đi quốc lộ.
Nhưng lái tra.
Chưa chắc nó đã đi đường lớn.
Nói chung.
Mãi cho đến khi gần ba giờ sáng.
Mọi người vẫn còn đang xoay vòng quanh trong núi rừng.
Châu Trạch đi tới chân mỏi nhừ, càng không kiên nhẫn.
Luật sư An cũng hơi ngượng ngùng, dù sao thì ý nghĩ này cũng do anh ta nói ra, hiện tại không kể tới dường như nó không dùng được, còn dẫn theo đồng bạn của nó đi dạo trong rừng lâu như vậy.
- Con tra này dường như không thông minh như chó.
Vừa dứt lời.
Con tra vốn bị sợi dây cột lại bỗng nhiên chui vào khe hở phía trước.
Hai tay luật sư An cầm lấy sợi dây, dùng sức kéo nó ra bên ngoài, kết quả đầu bên kia sợi dây buông lỏng, sợi dây bị kéo ra, tra đã không thấy đâu.
- Quỷ tinh quỷ tinh, còn biết cách giãy?
Luật sư An cầm một đầu khác của sợi dây, nói.
- Ngượng ngùng quá mọi người, hại mọi người đi vô ích cả đêm.
- Không đúng, ông chủ, luật sư, hai người mau đến xem.
Trương Yến Phong nằm ở nơi con tra biến mất, kêu mọi người tới xem.
Đợi mọi người tiếp cận, phát hiện lão Trương đang dùng tay đào bùn đất.
Tuy rằng ở đây dựa vào bắc, đi về phía bắc thêm một chút nữa là ra khỏi quan ngoại, nhưng còn chưa đến mức đất cứng. Hơn nữa gần đây trên núi này mới vừa mưa, bùn đất cũng không cứng rắn.
- Phía dưới này có gạch, là gạch.
Luật sư An chỉ vào phía dưới nói.
- Đúng vậy, hình như là gạch thật.
Châu Trạch cầm đèn pin từ điện thoại di động chiếu tới, đồng thời còn đưa tay vỗ vỗ vai của luật sư An: - Lão An, biện pháp này của anh không tồi, có lẽ con tra kia thật sự dẫn theo chúng ta tìm đúng nơi.
- Đến đây đi, đào lên, nhìn xem phụ cận có thứ như thông đạo hay không.
Mọi người lập tức vội vã, mặc dù bọn họ không có công cụ, nhưng cũng may ngoài lão Trương ra, năng lực "ra tay" của những người còn lại đều tương đối mạnh, đào tương đối nhanh.
- Ông chủ, tìm được rồi!
Oanh Oanh hô lên.
Quả nhiên, Oanh Oanh đào được cửa vào chính gốc, phía dưới một cây đại thụ. Khi đèn pin di động chiếu xuống, còn có thể nhìn thấy bậc thang phía dưới.
- Vì sao tôi cảm giác chúng ta giống hệt bọn trộm mộ.
Lão cảnh sát hình sự nghiêm túc khó có được đùa giỡn một câu, khiến bầu không khí sinh động một chút.
Luật sư An liếc qua lão Trương, nói:
- Trong đội ngũ này có hai cương thi, nào phải trộm mộ? Cái này gọi là về nhà, thực sự giống như về nhà vậy.
- Lão An. - Châu Trạch hô lên.
- Ông chủ?
- Anh đi xuống trước.
- ... ... - Luật sư An.
Tuy rằng anh ta cảm thấy đây nhất định là ông chủ đang trả đũa.
Nhưng luật sư An không có biện pháp, vẫn kiên trì đi xuống trước, Châu Trạch xuống thứ hai, sau đó là lão Trương, cuối cùng là Oanh Oanh.
Sắp xếp như vậy cũng là vì chiếu cố lão cảnh sát hình sự có lá da thịt giòn nhất.
Đương nhiên.
Cũng là vì trong lòng mọi người không nỡ để lão Trương đi sau cùng.
Dường đi xuống rất thuận lợi, ngoài mùi mốc meo khiến người có chút khó có thể chịu được ra, ngược lại không gặp phải cái gì.
Đại khái đi xuống bảy mươi, tám mươi mét, phía trước xuất hiện một hành lang.
"Xem ra đây là mộ thất thật, không phải thần miếu bị chìm sâu vào lòng đất.
Luật sư An phân tích nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận