Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 756: Ông chủ, ăn tôi đi!

Lại định lấy cái gì đi uy hiếp anh.
Thì có vẻ quá không thực tế.
Khóe miệng Châu Trạch lộ ra hai chiếc răng nanh, đây là định ra tay, a không, là dùng tài hùng biện.
Trên người Mộc Thừa Ân có rất nhiều bí mật, ví dụ như bức tranh kia, ví dụ như phong huyệt kia, ví dụ như tảng đá màu xanh kia.
Nhưng mà.
Nếu như ông ta cố ý không mở miệng, những bí mật này sẽ không còn có chút giá trị.
Châu Trạch lại không thể trói gô ông ta lại mang về bố trí.
Chẳng lẽ dùng ấm áp trong hiệu sách sưởi ấm trái tim ông ta hay sao?
Huống hồ.
Lần này thứ hàng này bị bắt bí.
Nguyên nhân vẫn vì sau khi kết thúc tính kế anh mới đầu, còn mang chút tâm lý may mắn, cho rằng mình diệt khẩu rồi, đám người Châu Trạch không có khả năng tìm được ông.
Còn có một nguyên nhân là người nhà chỗ ông ta không tiện dời đi, bằng không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Mà sau lần này.
Nếu như lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ông ta sẽ không dễ bắt lấy như vậy nữa, thậm chí rất có thể giống như con rắn độc, cắn ngược lại mình một phát.
Lúc trước không tìm được thi thể của hòa thượng chốc đầu đã khiến ông chủ Châu khó chịu trong lòng một trận.
Ông chủ Châu tự nhận nhân duyên của bản thân không tệ, người có thù hận sâu đậm với mình trên thế giới này thật sự không nhiều lắm.
Bởi vì phần lớn đều bị chém giết ngay tại chỗ.
Nhổ cỏ tận gốc giống như kiểm tra đối chiếu nghiêm túc lại sau khi kết thúc giải đề cuộc thi.
Là thói quen cực kỳ tốt.
Nhưng mà lần này Châu Trạch không cho Phùng Tứ ra tay, mà định để bản thân tự mình kết thúc ông ta.
Cho dù ông ta và người trong bức tranh rốt cuộc có quan hệ gì.
Ít nhất Châu Trạch có thể xác định một điểm.
Đó chính là khi đó Doanh Câu thật sự phẫn nộ.
Cũng bởi vậy.
Bản thân tự mình ra tay kết thúc Mộc Thừa Ân.
Ít nhất về tình cảm mà nói.
Có một cảm giác mình giúp tên ngu ngốc cứng đầu xả giận.
Cho dù là lừa mình dối người đi.
Vậy thì lừa mình dối người chứ sao.
Dường như Mộc Thừa Ân cũng cảm nhận được đại nạn của mình giáng xuống.
Nhưng không sợ hãi.
Chỉ chậm rãi mở miệng nói:
- Chỗ phong huyệt kia, mấy người không đi xuống?
Thấy ông ta mở miệng, luật sư An ở bên cạnh hơi hy vọng, lập tức nói:
- Đi xuống nhìn rồi.
Phùng Tứ Nhi cũng khẽ nhíu mày.
Anh còn nhớ rõ chuyện câu nói “Tôi không dám” của Châu Trạch đã khiến mình bị nghẹn ra nội thương.
- A, đáng tiếc.
Mộc Thừa Ân thoáng dừng lại, nhìn Châu Trạch dáng vẻ cương thi mặt mũi hung tợn trước mắt, hơi tiếc hận nói:
- Không nghĩ tới, cậu thế mà lại nhịn được.
Nơi phong huyệt.
Sát khí trầm lắng tích tụ.
Đối với cương thi đầy đủ phẩm cấp mà nói.
Đó chính là vật đại bổ!
Sau khi nghe thấy lời này, mỉm cười trên mặt luật sư An lập tức cứng lại.
Kể cả ánh mắt của Phùng Tứ cũng nheo lại, mơ hồ trong đó có lửa giận lóe lên.
Chỗ phong huyệt kia.
Có cổ quái!
Mọi người vốn không để ý.
Hiện giờ Mộc Thừa Ân mới vừa nói như vậy.
Những người ở đây lập tức phát hiện ra không bình thường.
Thủ pháp phong huyệt, còn lợi dụng “Thần sông” địa phương chính là lão rùa già kia, từ thiết kế đến bố trí đều có vẻ rất mạnh.
So ra mà nói, chỗ kia lại thành hơi bé nhỏ, có cảm giác không thể phối hợp.
Bởi vì chỉ cần người tinh thông trận pháp tùy tiện sửa lại, hoàn cảnh vốn phá sát có thể biến thành hoàn cảnh tụ sát.
Từ sát khí biến thành ích lợi.
Lúc trước Phùng Tứ Nhi có thể trực tiếp nhìn ra, Hứa Thanh Lãng cũng có thể nhìn ra.
Hiện giờ xem ra.
Nơi đó vốn cất giấu một sát cơ lớn!
Nếu khiến cương thi không nhịn được, muốn thông qua thay đổi trận pháp từ đó đạt được ích lợi trong đó, trong này khẳng định còn giấu giếm thứ gì khác!
Đây là một vòng liên hoàn, lợi dụng lòng tham của con người và cảm giác tốt đẹp của bản thân.
Phùng Tứ nhẹ nhàng cắn răng.
Liên tưởng đến lúc trước bản thân còn khuyến khích Châu Trạch đi “Trải nghiệm” một phen, coi như là một phần đại lễ cho Châu Trạch.
Lúc này.
Anh cảm thấy trên mặt mình đau rát.
Lại nhớ tới câu nói rõ ràng không hề dong dài dây dưa kia:
- Tôi không dám.
Chẳng lẽ.
Là ông chủ của luật sư An này.
Thật ra trước đó đã phát hiện ra đầu mối sao?
Chắc là vậy.
Cho nên anh ta có thể không thay đổi sắc mặt trước ích lợi hấp dẫn.
Thậm chí chẳng thèm ngó tới!
Buồn cười lúc trước bản thân còn “Giận vì không tranh giành”, cảm thấy anh ta nhát gan sợ phiền phức.
Nếu lúc này luật sư An biết được suy nghĩ trong lòng Phùng Tứ ở bên cạnh.
Đoán chừng sẽ “Ha ha ha ha ha ha”, cơ bụng đau!
- Còn có lời gì muốn nói không?
Châu Trạch hỏi.
Mộc Thừa Ân mỉm cười, lắc đầu.
- Vậy, lên đường đi.
Răng nanh của Châu Trạch đâm thẳng vào chỗ cổ Mộc Thừa Ân.
Hung tợn đâm vào trong đó!
“Phập!”
Thân thể Mộc Thừa Ân cứng đờ.
Cảm giác thống khổ khủng bố đánh úp lại.
Đây là một loại đoạt lấy đến từ cấp trên.
Là nghiền áp của cấp trên đối với mình!
Lúc trước khi Oanh Oanh đối mặt với Châu Trạch quỷ sai thực tập mới vừa ra trận, còn bị móng tay của Châu Trạch cào đến kêu lên “Oa oa”.
Mà lúc này Mộc Thừa Ân lại thừa nhận tàn phá đến từ răng nanh trong miệng!
Vặn vẹo và cảm giác áp bách trên linh hồn.
Tạo thành thống khổ vượt trên tất cả hình phạt.
Mộc Thừa Ân ngẩng đầu.
Hé miệng.
Định kêu nhưng kêu không ra.
Người chung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng trên người Mộc Thừa Ân đang có khí đen không ngừng tràn ngập ra.
Giống như cả người đều bắt đầu bốc hơi lên.
Mà mắt của Châu Trạch lại nhắm lại.
Anh thích sạch sẽ.
Trước kia không hiểu chuyện.
Bản thân biến thành cương thi đã bắt đầu u mê hồ đồ.
Khi đó không quan tâm gì cả, cái gì đều dùng miệng cắn, dù sao không nhìn thấy sẽ không ghê tởm.
Lần này lại chủ động đi cắn.
Đã cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng dần dần.
Lại cảm thấy sảng khoái.
Sảng khoái đến cả người bay lên.
Châu Trạch không thể không nhắm mắt lại, khiến người chung quanh không thể nhìn thấy ánh mắt anh.
Nhẫn nại của con người có mức độ, chỉ cần bạn có thể đột phá cực hạn nhẫn nại, cũng bởi vì vậy, từ xưa đến nay rất nhiều gián điệp bị bắt sống, sau đó dưới khổ hình, có thể thừa nhận không nói thật ra thật sự cực kỳ ít, cũng chỉ có người có tín ngưỡng thật cao mới có thể không để ý đến hành hạ trên thân thể mình.
Nhưng thật hiển nhiên.
Mộc Thừa Ân không phải là loại người này.
Lúc này Châu Trạch thoải mái bao nhiêu.
Ông ta có bấy nhiêu thống khổ.
Ông ta há to miệng.
Khi thân thể gần như khô quắt đi hơn phân nửa.
Cố gắng dùng giọng nói rất nhỏ nói:
- Tôi... ... tôi... ... nói... ...
Tuy rằng giọng nói thật nhỏ, nhưng chung quanh đều không phải người thường, đều nghe được.
Thứ hàng này.
Chịu thua.
Nhưng mà ông chủ nhà mình lại giống như không hề nghe thấy, tiếp tục cắn cổ ông ta, thật chặt, không hề có dấu hiệu muốn thả lỏng ra!
Luật sư An lập tức giơ tay túm lấy bả vai Châu Trạch.
- Ông chủ, ông ta chịu... ...
Thân thể Châu Trạch run lên.
Răng nanh vẫn ở trong thân thể Mộc Thừa Ân.
Nhưng chỉ hé mắt.
Thoáng nghiêng đầu.
Nhìn lướt qua luật sư An ở bên cạnh đang có ý đồ cắt ngang mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận