Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1652: Mộng đẹp vừa đúng lúc (1)

Hiển nhiên là Bồ tát không có dự định tiếp tục vấn đề này.
- Tôi đã từng coi thường đời cuối cùng, hiện tại, lại không dám khinh thường bất kì một ai ở bất kì nơi nào.
- Bọn họ quá cao, thật ra thì, những người có thể đạt đến mức độ bị Hiên Viên kiếm chém, bản thân chuyện đó đã là một loại minh chứng cho quy tắc của thế giới này rồi.
- Chẳng qua là, vào trước thời kì Thượng cổ, nó được gọi là Long môn, sau khi đạt đến độ cao đó, có thể thoát ra khỏi âm dương hồng trần, tiên nhân tiêu dao.
- Mà bây giờ, nơi này được gọi là pháp trường, có một phương thức đã từng là một phương thức xử lý tù binh mà dân tộc trên thảo nguyên rất thường xuyên sử dụng trong chinh chiến, những người đàn ông trong đám tù binh, cho dù có là kẻ thân cao hơn bánh xe cũng sẽ bị giết chết.
- So với chuyện này, cũng tương tự như vậy.
Đế Thính vẫn có chút mơ hồ, nhưng vẫn kiên trì nói:
- Ở trong lòng tôi, Bồ tát cũng rất cao.
Đây cũng không đơn thuần là lợi nịnh nọt, đến cấp bậc này của bọn họ, những lời nịnh nọt đơn thuần thật sự đã không có nghĩa lý gì nữa.
Những lời tương tự, thật ra thì Đệ nhất và Doanh câu đều đã từng nói qua.
Nếu như vị Bồ tát này thực sự dễ dàng đối phó như vậy, lúc trước khi địa ngục có trận thay đổi lớn, bất luận là Đệ nhất hay là Doanh câu, đều sẽ không chỉ đơn giản đánh cho ông ta một quyền như vậy.
Có lẽ, đây chính là một tia ăn ý giữa hai bên đi.
Ngài muốn đánh, tôi sẽ để cho ngài đánh, sau khi đánh xong, ngài phải làm gì thì cứ việc làm, tôi nên làm gì cũng là chuyện của tôi.
Nếu như vượt qua ranh giới, với cả hai bên, đều là khó xử và phiền phức.
- Nhưng tôi, chỉ có thể cao một bậc.
Vừa dứt lời.
Du thuyền cập bờ.
Bồ tát đi ở phía trước.
Đế Thính theo ở phía sau.
Hai người cùng bước lên địa giới Tam Á.
- Bồ tát, tôi đi nghe ngóng một phen trước.
- Không cần.
Bồ tát cự tuyệt.
Đế Thính có thể nghe được hết tất cả mưa gió, chỉ cần anh ta muốn, từ đó phân chia ra, toàn bộ mọi chuyện hoặc lớn hoặc nhỏ phát sinh ở trong thành phố, đều có thể bị anh ta thu vào trong tai.
- Nếu như là dựa vào duyên phận mà tùy ý tới nơi này, vậy thì cứ tiếp tục tùy ý mà đi dạo đi.
- Làm việc ấy.
- Rốt cuộc cũng phải có trình tự từng bước.

- A, Mã đại thúc gặp tiểu cữu cữu; ha, kẻ ngu đi ị không cần giấy…
Luật sư An cực kì hứng thú mà hát lớn tiếng theo âm nhạc ở bên trong xe tải.
Hoàn thành công việc, thắng lợi trở về, chung quy vẫn là một chuyện khiến cho người ta rất vui vẻ.
Sau đó, cũng không cần gấp rút quay trở về Thông Thành, khả năng cao có thể ở Tam Á chơi thêm mấy ngày nữa, coi như là mọi người trong tiệm sách cùng nhau đi ra ngoài làm team buiding đi.
Ánh mặt trời, bãi cát, bikini.
Một sự tốt đẹp trong lòng luật sư An.
- Lão Trương, có muốn buổi tối tôi mang anh đi đến một nơi không, tuy nói hiện tại cả nước đều đang nghiêm trị, mấy chuyện làm toàn bộ như trước, trên cơ bản đều đổi sang làm một nửa rồi, làm một nửa đều đổi thành kiểu lành mạnh thông thường rồi.
- Nhưng cõi đời này, chỉ có heo chết vì ngu không có chuột chết vì đói, tôi thế nhưng đã biết nơi này có một chỗ rất tốt nha, thế lực chống lưng cũng rất cứng!
- Nơi nào vậy? - Lão Trương nhìn có chút hiếu kỳ.
Trương lão đầu ngồi ở bên cạnh lão Trương, khẽ cau mày.
Chẳng qua thì, ngược lại ông ta cũng không nói gì, tuy nói đối với loại chuyện An Bất Khởi mang cháu trai lớn của ông ta ra ngoài chơi gái ở ngay trước mặt ông ta như thế này, Trương lão đầu rất coi thường, nhưng hiện tại nhà họ Trương chỉ còn lại một độc đinh là Trương Phong, mà hiện tại chuyện đi đứng của cậu ta cũng đã có vấn đề.
Tuy nói vì vậy mà tránh được việc đi nằm vùng, nhưng đã là đã có khiếm khuyết, đúng ở góc độ của phụ huynh mà xem, nhất định vẫn hy vọng dòng họ nhà mình có thể đâm chồi nảy lộc nhiều hơn.
- Đường Hỉ Lạc, Hồng Đô, yên tâm đi, tôi cũng đã nghe ngóng kỹ rồi.
- Ồ.
Lão Trương lấy điện thoại di động ra.
- Anh làm gì vậy?
- Tố cáo cho đồng nghiệp ở địa phương.
- … - Luật sư An.
- Ha, tôi nói này Trương lão đầu, đứa cháu trai này của ông thật là, này, này, lần sau tôi không bao giờ gọi anh đi cùng nữa, tôi gọi điện thoại cho lão đạo vậy.
Luật sư An nói xong thật sự cầm điện thoại di động gọi đến điện thoại của lão đạo, Lão đạo đang ở trong một chiếc xe ở đằng sau.
- Alo, lão đạo à, chờ lát nữa sau khi trở về khách sạn thì tìm một nơi cùng nhau vui vẻ không?
- Cái gì, ông nói ông mệt mỏi sao?
- Đừng bày ra dáng vẻ mệt mỏi như vậy chứ, ông ngẫm lại xem, trời nóng như thế này, tia tử ngoại ở Tam Á lại quá mạnh, cuộc sống của những Đại muội tử kia khó khăn biết bao nhiêu nha, đúng không?
- Ông đang nói là ông muốn ăn cơm đi ngủ sao?
- Được rồi, ông ngủ đi.
Luật sư An cúp điện thoại.
Bất đắc dĩ ngồi ngả người vào ghế dựa của xe một chút.
- An Bất Khởi, sao anh lại giống như phát tình thế? - Trương lão đầu không nhịn được trêu chọc nói.
- Cắt.
Luật sư An liếc mắt với nói lời nói mát của Trương lão đầu.
- Muốn đi thì tự mình đi đi, kéo theo người làm gì chứ.
- Giữ lại chút hồi ức cho lúc về già đó.
- Hồi ức cái gì, chuyện này thì có gì tốt mà kỷ niệm chứ?
- A, sau khi lớn tuổi, nhất định bên cạnh sẽ có rất nhiều chân chó vây quanh, đến lúc đó sao, tôi có thể nói phét với bọn họ nha.
- Khi còn trẻ, ông đây đã từng cùng đi chơi gái với Pháp thú, cùng đi chơi gái với Phủ Quân, chậc chậc.
- Đáng tiếc, địa ngục hiện tại là Cửu Thường Thị, đoán chừng khẩu vị của bọn họ sẽ không giống với anh, nếu vẫn là thời đại của Thập Điện Diêm La, ngược lại anh có thể thử mang theo Diêm Vương đi chơi thử đấy.
Luật sư An nghe vậy.
Khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.
Lặng lẽ cắn một điếu thuốc ở trong miệng:
- Tách.
Châm lửa.
Phun một vòng khói ra bên ngoài cửa sổ.
Câu chuyện sao.
Đều ở trong thuốc lá rồi.
Thuốc lá sao.
Tất cả tan biến.

Khi Châu Trạch tỉnh lại, đã là buổi trưa, thật ra thì anh cũng không nghỉ ngơi được bao lâu, cũng chỉ được mấy tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận