Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 949: Tiễn Phật tiễn đến Tây thiên (2)

- Đúng vậy, một người sống bình thường, có thể ở chỗ này được một hai năm rồi, chẳng lẽ chuyện này không kỳ quái sao?
- Còn nữa, nghe nói lần trước ông ấy đi theo ông chủ, sau khi xảy ra chuyện, ông ấy lại cũng còn sống.
- Lúc trước, ngược lại thật ra thì tôi không suy nghĩ gì, nhưng lần này ngay cả 'tổ' cũng đều nhìn ông ấy bằng một ánh mắt khác, tôi cảm thấy được…
- Những lời này, để ở trong lòng là được rồi.
Khóe miệng thằng bé trai lộ ra một nụ cười.
- Anh đã sớm đoán được gì đó, đúng không?
- Đoán được thì có ích lợi gì, không đoán được thì có ích lợi gì?
- Cuộc sống này, trôi qua từng ngày từng ngày, cơm, ăn cùng phải ăn từng miếng từng miếng.
- Bây giờ hẳn là em đã hiểu được một chút, chờ đến lúc lại đi Tứ Xuyên, em phải tranh thủ để ông chủ có thể dẫn em đi mới được.
- Há, tôi hiểu.
- Ngoan, hiểu rõ là được rồi, chúng ta ngủ thêm một lát thôi.

- A ~~
Phương Phương duỗi người.
Lại ngáp một cái.
Mặt trời mùa đông chiếu lên trên người thật sự là rất thoải mái.
Phương Phương lại buồn ngủ.
Cũng may cô ấy còn rất có tinh thần chuyên nghiệp, cũng không thực sự ngồi ngủ gật ở đằng kia, mà là dùng sức nâng má của mình, cưỡng ép nhìn chằm chằm vị trí cửa tiệm.
Đầu.
Khẽ gật khẽ gật…
Mắt.
Mắt nhìn chằm chằm…
Thỉnh thoảng có người qua đường đi ngang qua cửa tiệm thuốc, bị Phương Phương liếc qua như vậy, tâm lý thật sự có chút hỏng luôn rồi.
Lúc này.
Từ bên trong phòng bệnh.
Ba người đàn ông đi ra, trên người còn quấn quanh băng vải bó thạch cao, làm kinh động đến Phương Phương.
- A, đây là chuẩn bị đi rồi sao?
Phương Phương đứng lên, rất nhiệt tình.
Bởi vì ngay mới vừa rồi, ba người này thanh toán tất cả tiền chữa bệnh trong hai tháng này một cách nhanh chóng, chuyển tiền đến rất sung sướng, chỉ dựa vào ba người bọn họ, tài khoản trước cuối năm của tiệm thuốc, lại thành công dần dần có lãi!
Phương phương thật sự muốn bọn họ cứ ở lại luôn đi.
Cứ như vậy báo cáo thành tích sang năm cũng có chỗ dựa rồi.
- Ừ, sẽ không trì hoãn, không chậm trễ nữa.
Ánh mắt Câu Tân tỏ ý với Tiểu Hắc Tiểu Bạch ở sau lưng, hai người phía sau lập tức đuổi theo.
Đúng.
Sau khi bọn họ tỉnh dậy.
Lập tức quyết định rời khỏi nơi này!
Nếu còn không đi nữa.
Thì bọn họ đều phải tuyệt vọng!
- Há, được, tôi giúp các anh đón xe? - Phương phương hỏi.
- Được, cám ơn nhiều, cám ơn.
Đồng thời, Câu Tân giống như là nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói:
- Chúng tôi đã chào hỏi những người ở cách vách rồi, cũng không cần thông báo cho bọn họ nữa, đưa tới đưa đi, quá phiền toái.
- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi cũng sợ nhất loại phiền toái này.
Phương phương suy nghĩ miên man.
- Mấy anh chờ một chút, ta đi gọi xe giúp mấy anh.
- Được, cám ơn.
- Khách khí cái gì, sau này thường xuyên ghé thăm nha!
- … - Câu Tân.
Phương phương đi tới bên ngoài cửa tiệm.
Lấy điện thoại di động ra, muốn gọi xe, lại nhìn quanh một chút xem có xe taxi trùng hợp đi ngang qua đây hay không, nhưng lúc này là giữa trưa, thật sự vẫn rất khó đụng phải, ứng dụng đón xe cũng vẫn luôn biểu hiện là đang xếp hàng.
Phương phương có chút bất đắc dĩ.
Trùng hợp nhìn thấy lão đạo đang đứng đánh răng ở trước cửa tiệm.
- Hô lỗ hô lỗ phốc!
Lão đạo lấy cái khăn lông ở trên vai xuống, lau miệng, lại xếp lại, lau lau mặt một cách sung sướng.
Lão vừa mới tỉnh dậy, chờ lát nữa còn phải đi tính chuyện tân trang lại.
- Này, lão đạo!
Phương phương vẫy tay với lão đạo.
- Sao?
Lão đạo đứng lên, nhìn về phía Phương Phương.
- Chuyện gì nha, Đại muội tử.
- Mấy bệnh nhân muốn xuất viện, bây giờ không gọi được xe, ông đi đưa một chút đi, dù sao mấy người này tiêu phí ở đây nhiều như vậy.
Lão đạo nghe vậy, lập tức thả đồ xuống, vỗ vỗ tay, nói:
- Chuyện này không có gì, chuyện phải làm, chuyện phải làm, tôi tự mình lái xe đi đưa.
Tôi làm người rất phúc hậu, đưa phật đưa đến Tây Thiên.
- Xe tới, các anh lên xe đi.
Phương Phương đứng ở trước cửa tiệm thuốc vẫy tay gọi ba người Câu Tân ở bên trong.
Một chiếc Audi dừng ở cửa tiệm thuốc, nhấn còi hai lần.
- Cám ơn, cám ơn.
Đám ba người Câu Tân vừa nói cảm ơn với Phương Phương vừa lên xe.
Tiểu Hắc Tiểu Bạch ngồi ở phía sau.
Câu Tân thì ngồi ở vị trí phó lái.
Sau khi ngồi chắc chắn.
Câu Tân nghiêng đầu qua nói:
- Sư phụ, đến trạm xe lửa… A!
- Trạm xe lửa đúng không, không thành vấn đề, ngồi vững vàng, muốn mở…
- Két!
Cửa xe nhanh chóng bị mở ra.
Câu Tân phản ứng cực nhanh.
Trực tiếp mở cửa xe ra, xuống xe.
Anh ấy cũng không dám ngồi xe của lão đạo, lần trước ngồi xe của lão, anh ấy ở trong xe đã trực tiếp bị nổ bay lên trời.
Cho dù là đến bây giờ, anh ta vẫn còn nhớ cảm giác vừa bị lửa đốt vừa làm động tác Thomas - flare trên không trung rồi rơi xuống. (kỹ thuật chống xoay vòng trên không trung trong breaking dance, thường được gọi là air flare)
Chẳng qua là.
Người bình thường, trước khi xuống xe, thật ra thì đều sẽ cố gắng hết sức nhìn kính chiếu hậu một chút hoặc là nhìn xem thử ở sau xem có xe cộ đi qua hay không một chút, cái này cũng là vì bảo vệ an toàn của bản thân, đồng thời cũng là bảo vệ an toàn của những người khác.
Nhưng mà.
Câu Tân xuống xe thực sự là quá quyết liệt rồi rồi, đương nhiên không có thời gian mở cửa nhìn đằng trước nhìn sau lưng, anh ấy chống ba tong vừa xuống xe, chỉ nghe phía sau có âm thanh còi xe ô tô truyền tới!
Tuy nói thân thể bị thương nghiêm trọng, xương chưa được dưỡng tốt hơn nữa còn bị bỏng trên diện rộng.
Nhưng bản năng của Câu Tân vẫn còn đó, anh ấy theo bản năng nghiêng người ép sát vào thân xe của lão đạo, gần như là đã có thể tránh được chiếc xe ở phía sau, là chiếc xe không kịp hãm phanh xe đang xông tới kia.
Nhưng mà.
Đang lúc này.
Cánh cửa xe mới vừa bị anh ấy khép lại bị đẩy ra từ bên trong.
Câu Tân đang ép sát vào vị trí cửa xe chỉ cảm giác bản thân bị cửa xe hất ra một chút.
Thân thể bắt đầu không điều khiển được ngửa về sau.
Lão đạo đẩy cửa xe ra.
Hô:
- Lên xe đi nào, đừng khách khí mà!
Sau đó.
- Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận