Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 940: Chuyện xưa không thể không nhắc của Thiết hàm hàm và Vượng Tài (1)

Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ tuôn trào.
Rất nhiều lúc.
Đồng hương là chỉ cùng người có cùng một quê hương cùng một nơi chào đời với bạn.
Nhưng vào một số thời điểm khác, là chỉ người sinh ra vào cùng một thời đại.
Tỷ như, khi bạn chín mươi tuổi, bạn và người bạn nhỏ ba mươi bốn mươi tuổi cùng quê hương với bạn.
Còn có gì vui mà trò chuyện?
Nếu có thể đụng phải một ông già chín mươi tuổi ở một nơi khác, mới có thể cùng nhau trò chuyện về những năm tháng thăng thăng trầm trầm đã trải qua trong dòng triều loang lổ những vết gỉ sét của lịch sử.
Vén mở khói bụi của lịch sử.
Trong ánh mắt Thiết hàm hàm lộ ra một vệt thâm thúy.
Lại gặp được người ở quê nhà.
Không đúng.
Không đúng.
Là lại gặp được chó ở quê nhà.
Không giống với lần trước hành hung Trần cảnh quan.
Phân thân của Giải Trãi, càng giống như thiết lập đã định trước được đưa ra ngoài một cách lẻ tẻ hơn, nhìn như bình thường, cũng không mang bao nhiêu cảm tính, có chút giống người máy, chỉ số thông minh nhìn như rất đủ, lại giống như không có chỉ số thông minh gì cả.
Những thứ trước mắt này.
Là một luồng tinh hồn Giải Trãi cố ý phân chia ra.
Anh ta biết suy tính.
Anh ta sẽ cảm tính.
Ở một mức độ nào đó, anh ta.
Có thể xem như đại diện chân chính cho ý thức của Giải Trãi.
So với Thiết hàm hàm bên này đang so sánh "nỗi nhớ nhà là cái gì".
Giải Trãi bên kia.
Liền có vẻ hơi… hủy hoại phong cách nghệ thuật.
Vốn là nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt, cái thời đại phong tuyết dạ quy nhân kia (người trở về trong đêm gió tuyết), cùng nhau ngồi xuống, hồng nê tiểu hỏa lô, lục nghị tân phôi tửu gì đó, cũng thật có vẻ đẹp nghệ thuật.
(“lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lô” – đây là 2 câu thơ trong bài thơ “Vấn Lưu Thập Cửu” của Bạch Cư Dị
Dịch ra là “rượu lục nghị mới chế cất, cái lò nhỏ bằng gạch đỏ”)
Dù là một đao cuối cùng đâm chết anh.
Còn có thể ngậm cười từ trên ghế té xuống.
Mới không còn loại giọng điệu của đại năng từ thời kỳ Thượng Cổ này nữa.
Nhưng mà.
Thân thể Giải Trãi lại trực tiếp run lên.
Chợt lui về sau hết mấy bước.
Hai tay đè xuống đất, hai chân nghiêng về phía sau.
Tứ chi chạm đất.
Mang theo ánh mắt vô cùng cảnh giác cùng sợ hãi.
Nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Chỉ còn thiếu hô lên một tiếng:
- Gâu gâu gâu!
- Vẫn… nghịch… ngợm… như… thế…
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Có chút hơi thất vọng.
Nhưng lại sinh ra một loại cảm giác hoài niệm.
Nhớ lại năm đó.
Anh ấy đang ngồi lim dim trên ngai vàng bạch cốt.
Anh ta xuất hiện.
Mang theo tôn nghiêm của pháp thú, cao cao tại thượng, giống như là đang thay trời hành đạo, thay trời cao lập ra pháp quy.
Lấy quyền lực tối cao.
Tuyên bố mười tám tội lớn của anh ấy.
Ý là muốn để cho anh ấy đi chịu đòn nhận tội.
Tự phong ấn bản thân.
Sau đó sẽ bị anh ta phong ấn.
Cuối cùng cam tâm tình nguyện theo chân anh ta.
Rời khỏi địa ngục.
Đi tìm hoàng giả nhân gian vào lúc đó.
Xử phạt mức phạt cao nhất theo pháp luật!
Anh ta khi đó, thật là khả ái nha, mặc dù có chút vô cùng om sòm.
Anh ta nói chuyện thì cứ nói đi, cũng không phải là không cho anh ta nói chuyện, nhưng lúc anh ta nói chuyện, có thế nào cũng phải làm ra cái hiệu ứng đặc biệt "giọng nói của trời cao" cho bản thân.
Một câu nói lại tiếng sấm chấn động.
Rầm rầm rầm.
Làm cho người ta đau đầu.
Mà anh ấy lại không phải là ngu dân xuẩn phụ gì đó của nhân gian.
Chẳng lẽ thực sự nhìn thấy dị tượng trong thiên địa liền quỳ lạy khấn bái với anh ta?
Mọi người đều là nhân vật cấp cao như vậy.
Loại ảo thuật như vậy mà muốn chơi đùa.
Ai không biết chứ?
Diễn gượng ép như thế này, rất thú vị nha?
Vốn là.
Doanh câu không để ý tới anh ta.
Chỉ cảm thấy anh ta thật thú vị.
Giống như khi bạn nhìn thấy một con Husky đầu đội vương miện, ở nơi đó nghiêm trang mà cầm kinh văn hoặc là Pháp Điển gì đó đọc vào mặt bạn, dáng vẻ "gào khóc oa oa".
Bạn sẽ tức giận với nó sao?
Phỏng chừng bạn sẽ cảm thấy rất khôi hài.
Bữa ăn tối còn tăng thêm xương cho nó.
Lúc đó, doanh câu chính là cảm thấy như vậy.
Chỉ cảm thấy rất thú vị, cực kì thú vị.
Nhưng sau khi anh ta tuyên bố mười tám tội trạng lớn của anh ấy.
Lại tuyên đọc ba mươi sáu biện pháp xử lý...
Quan trọng nhất là.
Hiệu ứng đặc biệt vẫn còn đang mở!
Chỉ là như vậy.
Doanh câu cũng nhịn.
Đối mặt với một con chó ngốc manh đáng yêu như vậy.
Đổi lại là ai.
Mức độ dễ dàng tha thứ cũng có thể lớn hơn nhiều.
Sau đó.
Chờ sau khi tuyên đọc xong ba mươi sáu biện pháp xử trí.
Giải Trãi lại bắt đầu tuyên đọc 108 hoạch định phát triển pháp chế trong tương lai của địa ngục.
- ... - Doanh Câu.
Lúc đó.
Doanh câu chỉ nói một câu:
- Anh còn tiếp tục nói nhảm nữa, tôi đành phải đánh gãy sừng của anh.
Giải Trãi nói đến càng mạnh mẽ hơn nữa.
Rốt cuộc cũng tuổi trẻ.
Luôn muốn làm một vụ lớn.
Giống như rất nhiều luật sư trẻ tuổi vào lúc mới bắt đầu hành nghề, luôn muốn đụng phải một vụ án lớn để cho bản thân cứ thế mà một trận thành danh.
Giải Trãi cũng kích động.
Anh ta lấy uy hiếp của doanh câu đối với anh ta, coi như là khích lệ chính mình, công nhận với chính mình!
Sau đó.
Anh ta thực sự không thèm để ý cảnh cáo của doanh câu đối với anh ta.
Bắt đầu tuyên đọc 108 hoạch định phát triển trong tương lai.
Rốt cuộc.
Anh ta đã thành công trong việc chọc cho doanh câu bốc hỏa.
Trên thực tế.
Vào lúc ấy.
Với tính khí cùng địa vị thân phận của doanh câu.
Thực sự đã rất khắc chế rất khắc chế.
Doanh câu động thủ.
Dựa theo lời trước đó anh ấy đã nói.
Đánh gãy sừng của anh ta.
Lần này.
Liền tạo thành tương lai vô số năm sau.
Hình tượng của Giải Trãi ở trong dân gian.
Chính là độc giác.
Hơn nữa còn diễn dịch ra vô số phiên bản giải thích.
Tỷ như hình tượng độc giác của Giải Trãi, mang ý nghĩa là anh ta tôn trọng pháp luật, không khoan nhượng đối với những người vi phạm pháp luật, vân vân các loại.
...
Âm thanh "rắc rắc", vẫn còn tiếp tục.
Nhưng thân thể, đã khôi phục rất nhiều.
Doanh câu có chút không vừa ý nhìn thoáng qua cánh tay đã mất đi.
Luôn cảm thấy loại hình tượng này.
Thiếu một loại cảm giác nghi thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận