Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 210: Điên! (1)

Tất cả mọi người đều chảy máu, trên người ai ai cũng vết thương chồng chất.
Tiểu loli ngồi dưới đất từ từ nhắm hai mắt lại, thỉnh thoảng cô bé lại vuốt ve vết thương trên người mình, thân thể này của cô bé tương đối mềm mại, quả thật lại càng cần phải chú ý nhiều hơn.
Lão đạo cùng Spider-Man bị Bạch Oanh Oanh khó khăn cõng trên lưng đi, lão đạo còn đang hôn mê, sắc mặt tái nhợt, một bộ dạng miệt mài quá độ.
Viền mắt của lão trũng sâu, biến thành màu đen, môi khô nứt trắng bệch, thân thể suy yếu đang không ngừng đổ mồ hôi, thỉnh thoảng lão còn co quắp vài cái.
Đương nhiên, lúc này sẽ chẳng có ai cười nhạo lão. Trong số mọi người ở đây, Châu Trạch cùng tiểu loli là quỷ sai, Bạch Oanh Oanh là cương thi, Spider-Man lại là xác sống, Hứa Thanh Lãng là Huyền tu, nếu như không có lão đạo, khi đó cho dù Tào Đỉnh có muốn phụ thân hỗ trợ cũng chẳng có thân xác nào thích hợp cho ông ấy phụ thân.
Huống hồ, nói cho cùng khi Tào Đỉnh còn chưa phụ thân vào lão đạo lão cũng không kinh sợ, còn cầm lấy xi măng xông thẳng tới, cũng có thể coi là rất đàn ông mà.
Bắp thịt trên người Spider-Man đang không ngừng ngọ nguậy, giống hệt như đang tự động hồi phục bản thân vậy, chẳng qua quá trình này rất chậm, rất chậm.
Bạch Oanh Oanh nhìn anh ta, cũng cảm thấy có chút thú vị, cha xứ trắng trẻo sạch sẽ ngày trước hiện nay đã biến thành như thế này, không thể không nói đây thật sự là một chuyện khiến người ta cảm thấy châm chọc.
Hơn nữa dựa theo cách nói của tiểu loli, cha xứ đã từng tham dự rất sâu vào chuyện này, nhưng ai bảo anh ta không có chuyện làm giữa đường chạy tới nghiên cứu tro cốt của ông chủ nhà mình, kết quả cuối cùng lại tự biến mình thành cái dạng này.
Bạch Oanh Oanh cũng cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu như từ đầu tới cuối cha xứ vẫn luôn dành hết sức lực vào nơi này, sợ rằng cho dù cuối cùng Tào Đỉnh không tiếc hy sinh tất cả của bản thân mình cũng không thể nào thành công ngăn cản những vong hồn này sống lại.
Tên cha xứ này, năng lực gây chuyện thật sự là quá mạnh mẽ, dường như anh ta đã bắt đầu từ rất nhiều năm trước, cho tới nay vẫn đang không ngừng gây chuyện. Sau đó anh ta đụng trúng ông chủ nhà mình.
Sau đó.
Bị hại chết.
Hứa Thanh Lãng tựa trên ghế sa lon nát, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng, vết thương trên người cậu ta đã được băng bó đơn giản, đương nhiên vấn đề cũng không lớn lắm, chủ yếu là vì mất máu quá nhiều khiến cậu ta cảm thấy không còn chút sức lực nào.
Ở nơi này, người nhìn như không gặp phải chuyện gì nhất chính là ông chủ Châu vẫn luôn ngủ lăn quay từ đầu thẳng tới cuối.
Hứa Thanh Lãng tức giận đưa chân nhẹ nhàng đạp một cước lên người Châu Trạch:
- Này, chuyện này đã kết thúc rồi, anh cũng nên tỉnh lại, đúng không?
Nếu như lúc trước có Châu Trạch gia nhập, có lẽ mọi người đã không phải thê thảm như vậy, thậm chí Tào Đỉnh cũng không cần hoàn toàn tiêu tán thành mây khói. Ông ấy vẫn có cơ hội dùng công đức cùng hương khói nhang đèn của mình tới địa ngục mưu cầu một chức quan, hoặc cũng có thể đầu thai vào luân hồi, để đời sau mình có thể hạnh phúc, xuôi gió xuôi nước.
Cần gì phải lâm vào hoàn cảnh hiện tại, trực tiếp hồn phi phách tán, tất cả hóa thành hư vô.
Cũng không phải Hứa Thanh Lãng trách Châu Trạch, mà đàn ông ấy mà, gặp phải thời điểm mấu chốt lại không ra sức, khi bản thân mình vô cùng hy vọng được nhìn thấy hùng phong của anh thì anh chỉ biết nghiêng đầu sang chỗ khác nằm ngáy o..o... Giả ngây giả dại, luôn khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái!
Tiểu loli thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong miệng cô bé hộc ra một ít hơi máu tươi, thế nhưng sau khi hộc hơi máu xong trông cô bé có vẻ khỏe hơn lúc trước một chút, cô bé đang dùng biện pháp hơi thở để điều trị nội thương của mình.
Tiểu loli mở mắt ra, nhìn nhìn Châu Trạch vẫn còn đang hôn mê.
Tiểu loli hơi kỳ quái đưa tay sờ sờ trên trán Châu Trạch.
Bạch Oanh Oanh vẫn đang cẩn trọng chú ý đến mỗi một động tác của tiểu loli, cô ấy lo lắng tiểu loli sẽ bí quá hoá liều trực tiếp thừa cơ hội này giết ông chủ nhà mình đi.
- Hẳn là anh ta đã tỉnh.
Tiểu loli mở miệng nói.
Ngay sau đó, tiểu loli chỉ chỉ tất cả những thứ đồ có thể phản quang ở bốn phía, ví như chiếc gương, ví như lồng kính của khung ảnh, thậm chí là gạch men sứ, trên tất cả những thứ này đều xuất hiện vết rách chằng chịt, không có chút ngoại lệ nào.
Kết giới đã rách nát rồi.
Lúc trước tiểu loli đã đoán rằng rất có thể ý thức của Châu Trạch đang ở thế giới trong gương, mà hiện tại mọi chuyện đều đã kết thúc, anh cũng nên trở lại rồi mới đúng.
Nhưng ngay sau đó, tiểu loli bỗng nhiên "kinh hô" một tiếng, tiếp đó cô bé lập tức thu hồi bàn tay đang đặt trên trán Châu Trạch lúc trước. Khi cô bé xòe bàn tay ra đặt trước mặt, nhìn xuống, nơi ấy lại có thêm một vết thương do đông cứng tạo thành.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? - Tiểu loli có chút ngưng trọng nhìn Châu Trạch vẫn còn đang lâm vào hôn mê.
Lúc này khuôn mặt Châu Trạch từ từ phát sinh biến hóa, làn da anh bắt đầu khô quắt lại, đồng thời còn hiện ra một màu đồng cổ quỷ dị, hai cái nanh cũng từ giữa khe môi trồi ra, trên người tản mát ra một loại khí lạnh còn kinh khủng hơn khi Bạch Oanh Oanh chiến đấu.
Đây là lần đầu tiên tiểu loli đối mặt với bộ dáng này của Châu Trạch, trước đây, cô bé chỉ nghe lão đạo trêu chọc anh, nói rằng sau khi ông chủ nhà mình mở ra vô song sẽ rất trâu bò.
Hiện tại, cô bé tin rồi.
- Ông chủ? - Bạch Oanh Oanh lập tức lại gần, ân cần nhìn Châu Trạch.
- Có phải... ... - Hứa Thanh Lãng cau mày nhìn hình ảnh trước mắt, lẩm bẩm nói: - Có phải anh ấy đã gặp ác mộng không?
... ...
Chuyện thế giới trong gương tan vỡ đã không cách nào ngăn cản, thậm chí ngay cả đám vong hồn ở khu vực bên ngoài cũng bắt đầu dần dần biến mất, bọn họ đang trở lại thực tế, sau đó bọn họ sẽ xuống địa ngục một cách tự nhiên, đây là nơi mà bọn họ vốn phải trở về, thế nhưng lại bị hoàn cảnh đặc thù nơi này kéo dài.
Cô gái đứng đối diện Châu Trạch, khuôn mặt tươi cười, trên mặt cô ta đã không còn vẻ hoang mang rối loạn cùng vô cùng phẫn nộ ngay từ đầu, có vẻ hơi trầm tĩnh.
- Dù thế nào đi nữa cũng thật sự phải cám ơn anh.
Cô gái rất nghiêm túc cúi đầu với Châu Trạch, đây là lễ tiết.
- Chỉ khi đi theo anh tôi mới có thể nắm chắc trăm phần trăm, rằng bản thân mình có thể thoát ra khỏi nơi này.
Đúng vậy, cô gái đang nói rất thật lòng, cô ta vốn có thể lựa chọn đi theo ba tên võ sĩ Nhật Bản này cùng nhau rời khỏi đây, nhưng cô ta sợ rằng bản thân mình sẽ gặp phải bất trắc gì đó, tỷ như tên khốn nạn đã trấn áp cô ta năm trăm năm.
Sự thực cũng đúng là như thế, không ngờ tên kia lại có thể bỏ qua công đức cùng hương khói nhang đèn của mình chỉ vì muốn hoàn toàn chôn vùi bọn họ!
Hiện tại ngọn lửa kia đã tắt, nhưng vẫn khiến cô gái cảm thấy nghĩ mà sợ.
Cô ta lựa chọn đi theo Châu Trạch với tư cách trở thành phe "ngăn cản", Châu Trạch thắng, cô ta cũng có thể tự do, Châu Trạch thua, cô ta càng có thể tự do, điều này cũng giống với trong trận chiến này, cô ta đặt cược cho cả hai bên, đến cuối cùng cho dù là kết cục gì cô ta cũng không thể thua được.
Di động bị cô gái này nắm trong tay, đang không ngừng lắc lư qua lại.
Người đã già, cũng thành tinh, đây là đánh giá dành cho những người lớn tuổi cơ trí, bởi vì bọn họ đã sống quá lâu, thế nên cũng đã trải qua rất nhiều chuyện bất ngờ.
Mà người phụ nữ này đã sống những năm trăm năm, có năm trăm năm này làm cơ sở, cho dù cô ta có biết dùng tâm cơ, chơi thủ đoạn, cũng là chuyện không thể bình thường hơn.
- Tôi thật sự không hề nghĩ tới mọi chuyện lại là như thế này. - Châu Trạch nói.
Hiện tại, cuối cùng Châu Trạch cũng hiểu vì sao ngay từ đầu Tào Đỉnh không lựa chọn trực tiếp dùng phương thức đơn giản thô bạo để chôn vùi tất cả những tên quỷ võ sĩ có ý đồ muốn sống lại này..
Bởi vì Tào Đỉnh biết.
Còn có một người chưa nhập cuộc.
Nhưng cuối cùng ông ấy thật sự không còn cách nào nữa, đành phải lưu lại một cá lọt lưới, bởi vì con cá lọt lưới này quá cẩn thận, thật sự là quá cẩn thận rồi.
Tào Đỉnh muốn dùng một làn sóng cuốn đi toàn bộ hậu hoạn.
Thế nhưng ông ấy lại không thể thành công.
- Anh có muốn nhìn thấy dáng vẻ của tôi lúc trước không?
Cô gái lắc lắc bờ eo của mình.
Rất nhanh.
Trên người cô ta đã xuất hiện một bộ đồ công sở, tài trí giỏi giang.
Ngay sau đó, lại xuất hiện một bộ váy, e thẹn đáng yêu.
Sau đó, lại là Hán phục xinh xắn, tươi mát thoát tục.
Từ từ biến thành một bộ quần áo thoải mái, mang đôi dép bông vải trắng của khách sạn, đây là quần áo cô ta đã mặc khi gặp chuyện không may ngày đó, khi bị ba phân tử cuồng Nhật cưỡng bức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận