Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 201: Anh linh trấn áp! (1)

Châu Trạch đứng bên cạnh cứ như đang nhìn một màn kịch, mà các diễn viên còn đang quên mất hiện tại đắm chìm vào trong nhân vật của mình, không hề để ý tới chuyện liệu nơi này có khán giả nào đang xem bọn họ biểu diễn hay không.
Trên thực tế, quả thật bọn họ rất nhập tâm.
Âm nhạc bật lên, là một bài hát Nhật Bản, bài hát có tiết tấu rất mạnh.
Sau đó ba người mặc quân phục quân Nhật này bắt đầu khiêu vũ, trong tay còn quơ quơ một thanh đao đoán chừng đã được phỏng chế lại dựa theo một thanh bảo đao võ sĩ nào đó, bắt đầu vừa ca hát vừa đi quanh theo nhịp, dường như đang vừa nhậu nhẹt vừa cosplay.
- Đây là bài hát gì vậy? - Châu Trạch hỏi đầu lâu của cô gái bên cạnh, thật sự là Châu Trạch không hiểu rõ tiếng Nhật lắm.
- Rút đao đội, có thể tính là một bài quân ca của lục quân Nhật Bản. - Cô gái đáp.
- Ah, tôi còn tưởng rằng đó là ca khúc chủ đề của Ultraman.
Ba tên này chơi đùa rất haiii, có thể nhìn ra, bọn họ đã quá chú tâm đầu nhập vào trong đó, tương đối vong ngã.
Thật ra, thoạt nhìn bọn họ rất ngu ngốc, ba tên này vốn không phải người Nhật Bản mà là người Trung Quốc đường đường chính chính, dựa vào khẩu âm cùng nội dung bọn họ vừa nói chuyện với nhau đã có thể đoán được.
Nhưng hết lần này tới lần khác hiện tại bọn họ lại đang chuyên chú cùng đầu nhập vào nơi này, phảng phất như đang tiến hành một nghi thức rất cao quý nào đó vậy, khiến người ta phải liên tưởng tới một thành ngữ: Vượn đội mũ người.
Thích manga, phim hành động, bài hát, minh tinh điện ảnh… Thật ra những thứ này đều không đáng kể, cũng rất bình thường, thậm chí mỗi người đều có tự do có thể yêu thích bất kỳ một đất nước nào. Thế nhưng từ lời nói và hành động của ba tên này rõ ràng cho thấy bọn họ đã vượt quá cảm giác yêu thích bình thường.
Đặc biệt là chỉ vì một trận bóng thua còn có thể nói ra những lời hy vọng người Nhật Bản có thể tru diệt Kim Lăng triệt để hơn một chút, thật sự là một hành vi phạm tội không thể tha thứ.
Cái loại khinh bỉ đối với thân phận mình, lại hướng về phía một đất nước khác này khiến Châu Trạch cảm thấy hơi khó chịu. Bởi vì anh đã từng tới Ba Làng, thôn dân ở thôn ấy dù đã chết từ rất lâu rồi vẫn cố gắng chịu đựng đói khát cùng thống khổ như trước, quyết không đụng chạm vào một hạt "quân lương".
Hành vi của người chết cùng người sống hình thành một loại đối lập cực kỳ rõ ràng.
Đúng lúc này, Châu Trạch nghe được giọng của một người phụ nữ, người phụ nữ này đang đặt câu hỏi bằng tiếng Nhật.
Giọng nói này có chút quen tai.
Châu Trạch nhìn về phía đầu của cô gái bên cạnh.
- Lúc đó tôi cho rằng đám người ở sát vách cũng là người Nhật Bản, cho nên tôi mới chủ động chào hỏi. - Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói.
- Chậc chậc. - Châu Trạch lắc đầu, không ngờ cô gái này lại còn chủ động đưa tới cửa?
Ba người đàn ông mặc quân phục đang khiêu vũ kia nghe thấy sát vách có người phụ nữ dùng tiếng Nhật chào hỏi mình, lập tức ngừng động tác lại, sau đó đi tới bên ngoài phòng khách giao lưu với cô ấy. Bọn họ không biết tiếng nhật, thật đúng là buồn cười, một lòng hướng về người Nhật Bản nhưng ngay cả tiếng Nhật cũng không học.
Cuối cùng, khi người đàn ông tóc dài đi mở cửa đã thấy cô gái đứng ở cửa.
Rất có thể cô gái này còn nảy sinh cảm giác tha hương gặp cố tri, dù sao cô ấy cũng là người tha hương nơi đất khách quê người, nếu người đang ở trong căn phòng sát vách này là đồng hương với mình, thường sẽ nảy sinh một loại xung động muốn thân thiết với người đó.
Cô gái được bọn họ mời tham gia lần tụ hội này, thậm chí cô ấy còn biểu diễn một ca khúc tiếng Nhật, mà tuy rằng ba người đàn ông này không hiểu tiếng Nhật nhưng hoàn toàn lộ ra bộ dạng "bất minh giác lệ" (1).
(1) Bất minh giác lệ: tuy không rõ ngươi đang nói gì, nhưng dường như có vẻ rất lợi hại .
Sau đó, mọi người bắt đầu uống rượu.
Tiếp sau đó, đầu tiên là tên đầu húi cua bắt đầu động tay động chân, cô gái đã uống rượu thế nhưng cô ấy vẫn còn chút tỉnh táo, lập tức đứng lên biểu thị cự tuyệt, sau đó còn dùng tiếng Trung nói muốn trở lại gian phòng của mình.
Khi tình tiết tiến triển tới đây, Châu Trạch nghiêng đầu hỏi đầu lâu của cô gái: - Hẳn cô đã sớm phát hiện bọn họ không phải người Nhật Bản, đúng không?
- Tôi cho là bọn họ ngưỡng mộ văn hóa Nhật Bản, cho nên tôi…
Nghe được lời giải thích này, Châu Trạch cảm thấy rất thú vị, trước đây khi mình và cha xứ đánh lộn cha xứ còn châm chọc người Trung Quốc thích nhất là nghe người nước ngoài nói tiếng Trung Quốc, chuyện này khiến đáy lòng họ cảm thấy được an ủi vô cùng lớn lao.
Tình tiết phía sau thật ra rất đơn giản, cô gái phản kháng, mà người đàn ông thì cứng lên, hơn nữa còn là ba người cùng cứng, bởi vì cả ba người đều đã uống rượu say, vì thế hình ảnh cuối cùng chính là cô gái bị trói, bị nhét khăn vào miệng, khóc lóc nức nở giãy giụa.
Đợi sau khi chuyện này chấm dứt, cô gái nằm trên mặt đất, ánh mắt tan rã, thân thể vặn vẹo, mà ba người đàn ông kia lại giống hệt như đám quân Nhật năm ấy hình thành một “khu vui vẻ”, sau khi nhận được vé vào phát tiết xong là kết thúc công việc.
Ở thời kỳ đó, người Nhật Bản đã thành lập rất nhiều “khu vui vẻ” ngay trong chính doanh trại đóng quân, ép buộc phụ nữ trên nhiều quốc gia tới mặc bọn họ tàn phá. Mà hoạt động của “khu vui vẻ” này trong quân doanh Nhật Bản giống hệt như một rạp chiếu phim vậy, căn cứ theo cấp bậc cao thấp khác nhau mỗi tháng bọn họ sẽ phát ra số lượng vé khác nhau.
Lúc này, Châu Trạch híp híp mắt, dường như tiết mục chính sắp tới.
Cuối cùng cô gái bị phanh thây.
Là ba người đàn ông này muốn giết người diệt khẩu sao?
Nhưng cho dù muốn giết người diệt khẩu hẳn cũng không nên cực đoan tới mức dùng tới thủ đoạn phanh thây như vậy, đúng không?
Bởi vì nguyên nhân rất đơn giản, xử lý thi thể bằng cách phân thây trong khách sạn rất khó có thể làm được tới mức không để lại vết tích, nếu như bọn họ chỉ muốn trảm thảo trừ căn, hoàn toàn không cần phải dùng phương thức khó nhằn như vậy để tiến hành.
Châu Trạch tiếp tục ngồi bên cạnh nhìn xem. Dù sao thì đáp án cũng sẽ xuất hiện ngay thôi.
Dường như ba người đàn ông đều đã thanh tỉnh lại, nhìn cô gái Nhật Bản đang nằm trên mặt đất gần như đã rơi vào tình trạng bán hôn mê, trên mặt bọn họ cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Trên thực tế xác thực là như vậy, có thể nói rằng, những người thích chơi trò Địa vực công kích hay Tinh nhật trên mạng, thật ra trong cuộc sống ngày thường đều là những kẻ tương đối nhát gan, bình thường đều chỉ là những nhân vật nhỏ không quan trọng gì, cho nên bọn họ mới phải liều mạng cố gắng như vậy, hy vọng bản thân có thể tìm được cảm giác thỏa mãn từ những nơi khác để bù đắp lại cuộc sống thất bại của bản thân mình.
Rõ ràng ba người này đang hoảng hồn, thậm chí người đàn ông tóc dài còn chạy tới không ngừng xin lỗi, hy vọng được cô gái tha thứ không đi báo cảnh sát.
Mà tên đầu húi cua cùng mũ lưỡi trai cũng đều có chút thất kinh.
Nhưng đúng lúc này, dưới sàn nhà ngay vị trí chân của bọn họ bỗng xuất hiện ba bóng người, ba bóng người này xuất hiện rất quỷ dị, trước khi bọn họ xuất hiện chẳng hề có chút dấu hiệu nào, sau đó lặng lẽ hợp vào ba bóng người đàn ông kia, tuy hai mà một.
Mà lúc này, trong đôi mắt của ba người đàn ông cũng từ từ hiện ra một vòng huyết quang.
Kế tiếp chính là một màn vô cùng tàn khốc khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Cô gái bị tách rời, thân thể của cô ấy giống hệt như tế phẩm bị xếp ở vị trí sát biên giới ôn tuyền, sau đó không ngờ ba người đàn ông kia lại quỳ gối trước ôn tuyền này.
Bọn họ bắt đầu ngâm tụng chú ngữ gì gì đó, hoặc cũng có thể là đang niệm tụng thần phật gì đó, lần này, bọn họ dùng tiếng Nhật rất chuẩn.
Bị ma nhập!
Hơn nữa còn bị khách chiếm nhà chủ!
Được xem là một người có thể mượn xác hoàn hồn, Châu Trạch cảm thấy rất quen thuộc đối với một màn trước mắt.
Khi đầu của cô gái này nghe được tiếng niệm tụng của bọn họ, biểu hiện trên mặt cô ấy trở nên rất thống khổ, thân thể không đầu của cô ấy từ bên ngoài viện xông thẳng vào phòng sách, đưa tay bưng kín lỗ tai của mình.
Tư thế này rất quái dị.
Thi thể không đầu đứng bên cạnh đưa tay che lấy hai tai của bản thân mình, mà đầu của mình thì lại đang đặt trên bàn trà.
Có thể suy ra, loại kinh văn tiếng Nhật này là một loại dằn vặt cùng cực hình vô cùng lớn đối với cô gái.
Ào ào.
Hình ảnh bốn phía bắt đầu vặn vẹo.
Sau đó từ từ tiêu tán.
Châu Trạch chỉ nhớ rõ một hình ảnh cuối cùng, đây là một nghi thức, phảng phất như muốn triệu hoán thứ gì đó, mà thân thể của ba người đàn ông kia thì lại chậm rãi bị rút thành người khô, cuối cùng biến thành nước mủ thấm vào trên đá cuội trong viện, thi thể của cô gái này cũng như thế, hoàn toàn tan rã bên trong ôn tuyền, giống hệt như đồ ăn bị nấu tới chẳng còn gì.
Sau đó, Châu Trạch đi tới trước mặt cô gái, hỏi: - Cô chết từ lúc nào?
- Một năm trước. - Cô gái đáp.
- Sau khi cô chết cô vẫn ở lại chỗ này sao? - Châu Trạch lại hỏi.
- Đúng vậy, sau khi tôi chết tôi vẫn luôn ở chỗ này, mà bọn họ lại ở phòng ngay sát vách với tôi, tôi không rời khỏi nơi này được. Điều duy nhất tôi có thể làm là thông qua gương này nhìn thấy một số hoạt động của khách tới đây. Sau đó tôi lại phát hiện càng ngày càng có nhiều người trong phòng ăn, một số người bị chết ở gần đây, vong hồn của bọn họ sẽ tự động tới gần nơi này, nhập vào nơi này, đồng thời còn đến phòng ăn ăn cơm rất đúng giờ.
- Vậy trước kia vì sao cô không đi tìm bọn họ báo thù? - Châu Trạch hỏi.
- Bởi vì lúc trước tôi không qua được, hiện tại tôi có thể đi qua bởi vì bọn họ đã đi rồi, có một thứ gì đó sắp thức tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận