Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1443: Thay đổi (2)

Điều này khiến cho Châu Trạch nhớ lại lời kịch thoại kinh điển của Triệu Trung Tường, đây là mùa mà vạn vật hồi phục, những động vật bắt đầu giao phối rồi…
- Vậy rốt cuộc tốt hay xấu?
- Tôi cũng không biết.
- Kia ông Táo cũng sẽ lần nữa trở lại sao?
(*
灶王




nguyên văn là ông vua bếp, còn được gọi là Táo quân, về truyền thuyết thì Táo quân ở TQ khác VN, nhưng đều là chỉ thần bếp)
- Ông Táo?
- Còn nhớ khi những bài nhạc thiếu nhi khi còn bé, trên trời nói lời tốt lành, hạ giới bình an vô sự. Nhớ khi đó còn phải bôi tương hồ lên trên miệng ông Táo nữa đấy*, hiện tại cũng không còn tập tục này nữa rồi, rất lâu rồi nha.
(*một tập tục của TQ, trước đó là bôi rượu lên cửa lò để Táo quân say, sẽ không báo lại được những chuyện tệ của gia đình, tới ngày nay trở thành cúng lễ vật, lễ vật không thể tách rời việc “ngọt” và “dính”, ngọt để Táo quân nói lời ngon tiếng ngọt, dính để miệng Táo quân dính lại, không nói ra được những điều xấu của gia đình)
Châu Trạch nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cái.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Đó chính là nếu như địa ngục thay đổi mà nói, dẫn đến trật tự âm dương phát sinh thay đổi, trong đó, sự gia tăng của lệ quỷ chỉ là biểu hiện của tầng ngoài mà thôi, nếu nói như vậy, tiến thêm một bước, chính là loại hình thức giống như thổ địa – vốn đã gần như biến mất – lại được khôi phục lần nữa.
Như vậy.
Bản chất và phương hướng cuối cùng.
Châu Trạch ngồi ở vị trí ghế phó lái, ánh mắt bắt đầu không ngừng nhìn lên trên.
Nhìn lên trên trời, nhìn thấy ánh trăng sáng trên bầu trời.
Sự thay đổi cuối cùng.
Là “tiên” sao?

Luật sư An trở về, quay lại phòng sách.
Chuyện này khiến cho Oanh Oanh – người vừa mới dọn dẹp nhà bếp xong - có chút ngoài ý muốn, cởi tạp dề làm bếp ra, tiện tay đặt vào trong chiếc giỏ rỗng, Oanh Oanh đi tới, bắt đầu pha một ly siêu khủng cho luật sư An.
Bởi vì hàng tích trữ còn quá nhiều, cho nên trong chuyện tự mình pha cà phê cho luật sư An pha như thế này, Oanh Oanh vẫn luôn rất tích cực.
- Tại sao lại về vậy?
Oanh Oanh có chút hiếu kỳ mà hỏi.
Lúc bình thường, thông thường nếu như luật sư An chạy bộ ở bên ngoài vào buổi chiều, xác suất rất lớn là buổi tối sẽ không quay về.
Bởi vì yêu khí trong người bộc phát, cái loại cảm giác không thể nào tiêu xài được hết tinh lực ra như thế này, khiến cho trong đầu luật sư An chỉ muốn chạy một mạch để phát tiết, bạn muốn anh ta hoạch định ra một đường chạy vòng hoặc một hình tròn gì đó, cũng không thực tế.
Phổ thông đều là đợi đến khi chạy đến mức thống khoái đã đời.
Chờ chạy đến lúc hoàn toàn không chạy nổi nữa rồi.
Có quán trọ hoặc là khách sạn nhỏ, không thì tìm đại một băng ghế là có thể ngủ qua đêm rồi, đến ngày hôm sau lại nghĩ biện pháp quay về.
Vì thế.
Nghe nói luật sư An còn đã từng đánh nhau với mấy đám lưu manh vô gia cư để tranh giành băng ghế.
- Hôm nay vận khí tốt, chạy đến lúc không còn một chút sức lực nào nữa, vừa vặn gặp được một chiếc xe vận chuyển hàng hóa về Nam phố chúng ta, vậy nên tôi xin đi nhờ xe về.
- Đúng rồi, ông chủ đâu rồi?
- Ra ngoài nhặt tiền rồi.
- ... - Luật sư An.
Oanh Oanh không nói tỉ mỉ, luật sư An cũng không hỏi kỹ, chỉ nói:
- Đúng rồi, chuyện của nữ viện trưởng kia, cô nói sao với ông chủ rồi?
Oanh Oanh lắc đầu một cái, cầm ly siêu khủng dành riêng cho luật sư An đặt ở trước mặt của luật sư An.
Nói:
- Tôi đã gửi Wechat cho cô ấy rồi, nói cho cô ấy biết là ông chủ đã trở lại.
Nửa năm qua, gần như cách mỗi mấy ngày, viện trưởng Lâm sẽ lái xe đến cửa tiệm sách xem thử một chút một chút, thậm chí còn từng tự mình đến tiệm sách.
Khi đó ông chủ vẫn còn đang hôn mê, hồn phách đều không có ở trong người, nên người ở trong tiệm sách mới nói với cô là ông chủ đã đi xa rồi, còn chưa quay về.
- Ô kìa, Oanh Oanh à, cô còn có người chị em gái nào không, giới thiệu cho tôi một xấp có được hay không?
Oanh Oanh không thèm để ý tới lời trêu chọc của luật sư An, mà chỉ nói:
- Tôi luôn cảm thấy, thật giống như cô ấy có chút vấn đề.
- Đúng vậy, không còn dè dặt như trước nữa, hơn nữa dạo này tần suất tới đây, cũng cao hơn so với trước kia.
- Có phải là đã gặp phải chuyện gì hay không?
- Chuyện này cần cô phải quan tâm hay sao? Hai người không phải là tình địch à?
Luật sư An giơ lên Super Cup, há to miệng uống “ừng ực ừng ực”.
Trình độ kết sỏi + 1.
- Ghen tị thì chắc chắn sẽ có ghen tị, nhưng lúc nên độ lượng thì vẫn phải độ lượng.
Luật sư An rút ra một tờ khăn giấy, lau miệng.
Vào đúng lúc này.
Bên ngoài tiệm sách có một chiếc Audi đậu lại, ngừng ở ngay trên đường dành cho người đi bộ ở đối diện.
Xe của bác sĩ Lâm rất nhiều, cho nên dựa vào xe để phân biệt thì có chút khó khăn, nhưng luật sư An vẫn có cảm giác, hẳn là nữ viện trưởng đó tới.
- Cô nói thử xem, ông chủ vẫn luôn dây dưa với cô ta, có ý gì vậy chứ?
- Hoặc là ăn ngay, hoặc là đẩy đi ngay, hết lần này tới lần khác lại còn vấn vương không dứt được như vậy, haiz, đàn ông nha, đều giống nhau cả.
Vừa nghĩ tới chuyện dạo này thằng bé trai gần đây vừa cũng tiêu loli đi Tam Á rồi, trong lòng luật sư An lại uất ức một trận.
Đồng thời cũng rất khó hiểu, rốt cuộc là Vương Kha kia nghĩ như thế nào, gia đình đi du lịch lại còn cố ý mang theo thằng bé trai.
- Cô ấy tới.
Oanh Oanh đứng ở cửa tiệm sách nhìn ra bên ngoài.
Nếu như bác sĩ Lâm không có ý định xuống xe đi vào, Oanh Oanh cũng sẽ không có hứng thú tiến đến và mời cô.
- Đúng rồi, cuộc phẫu thuật của lão đạo đã sắp xếp thế nào rồi?
Luật sư An với người sang, lấy ra một đĩa đậu phộng từ trong ngăn kéo ở phía sau quầy bar.
Trong này để không ít đồ ăn vặt, bình thường tiểu Hầu Tử ăn tương đối nhiều.
- Là thứ hai tuần sau, cũng không bao nhiêu ngày nữa. Chẳng qua là lão đạo cũng đã nói với tôi rồi, lúc đi kiểm tra lần đầu tiên, là bác sĩ Lâm phụ trách đi cùng, nhưng mấy lần sau đó, đều không thể tìm thấy cô ấy ở trong bệnh viện nữa.
- Chuyện này cũng bình thường, không quen không biết, lần đầu tiên lộ mặt cũng là được rồi, cũng không thể nào để cho người ta coi lão đạo như cha ruột để phục vụ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận