Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 557: Tân nương tử!

Luật sư An cúi đầu nhìn nhìn người anh em "song bào thai" của mình.
Sau đó rất nghiêm túc ngẩng đầu.
Chỉ chỉ bản thân mình.
Nói:
- Tôi là thật.
Đây là biện giải.
Vì anh ta lo lắng Châu Trạch sẽ cho rằng anh ta là giả, ở nơi này, có đôi khi thật thật giả giả rất khó phân chia, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta sinh lòng nghi ngờ, tuy nói khi hai người mới vừa xuống tới đã nghiệm chứng lẫn nhau.
Châu Trạch không nói chuyện.
- Mả mẹ nó, tôi là thật, sao tôi có thể chết ở chỗ này. Sao tôi biết vì sao thằng này lại có dáng dấp giống tôi như thế.
- Còn có, nón xanh này là cái quỷ gì, anh nghĩ rằng tôi thích loại khẩu vị này sao?
Thật ra.
Sau khi vượt qua sự khiếp sợ ngay từ đầu.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút.
Cũng biết đây hẳn không phải bản thân luật sư An.
Đầu tiên.
Bộ dáng bây giờ của Lão An vốn không phải bộ dạng trước đây của anh ta, cũng giống với đạo lý bộ dạng hiện tại của Châu Trạch thật ra là bộ dạng của Từ Nhạc vậy, tất cả mọi người đều là người mượn xác hoàn hồn xuất hiện ở dương gian.
- Dung mạo người này giống anh như vậy, nói cách khác, thằng này không phải anh em sinh đôi của bộ thân thể này thì hẳn là cha anh? - Châu Trạch nói ra suy đoán của mình.
Luật sư An liếm môi một cái.
Nhìn kỹ quần áo trên người bộ thi thể này, thậm chí anh ta còn đưa tay muốn móc túi tiền của thi thể này, chỉ có điều những thi thể này được sắp xếp quá chỉnh tề, giữa hai thi thể không có khoảng cách quá lớn, tay không cách nào duỗi vào được.
- Tôi nghĩ, đại khái là cha của bộ thân thể này, trước đây, cha của thân thể này là một hoa hoa công tử, có người nói cha anh ta đã chết từ khi anh ta còn rất nhỏ.
- Sau đó thì sao? - Châu Trạch hỏi.
- Cũng không phải cha ruột của tôi, tôi nghiên cứu nhiều như vậy làm chi.
- Trước khi lão tử trốn ra từ trong địa ngục đã từng làm tuần kiểm thật nhiều năm ở địa ngục, tâm trí thành thục, anh cho rằng tôi sẽ thiếu tình thân của cha sao?
- Nói cách khác, cha anh...
- Cha của thân thể tôi.
Luật sư An cường điệu nói.
Châu Trạch mở miệng không ngừng "cha anh", khiến luật sư An nghe mà khó chịu.
- Cha của thân thể anh, vào thật nhiều năm trước đã chết ở nơi này, sau đó thi thể được chuyển tới đây, nói cách khác, cha anh...
- Xin lỗi.
- Rất có thể vong hồn cha của thân thể anh còn ở nơi này.
- Đúng không?
Nếu thi thể đã ở nơi đây, mới vừa rồi hai người mình lại ăn cơm tán gẫu với mấy con quỷ ngước ngoài trên bàn tiệc, có thể suy đoán ra, rất có thể vong hồn của cha luật sư An cũng ở nơi này.
- Hẳn là, có lẽ, đại khái, đúng vậy.
Luật sư An nhún vai.
- Chậc chậc, không làm một màn cha con gặp nhau sao?
Châu Trạch trêu chọc nói.
- Được rồi, đưa mũ cho tôi.
Luật sư An lấy chiếc mũ từ trong tay Châu Trạch, đeo lên cho cha anh ta.
- Thằng này thực không may, thật ra ông ta có thể là kẻ lừa gạt, mẹ của thân thể này là thiên kim nhà giàu, bị ông ta lừa tới tay, làm lớn bụng, sau đó ông ta chết ở nơi hoang dao dã ngoại này.
- Không đúng... ...
Châu Trạch thấy luật sư An đẩy đầu thi thể kia lên, lại chụp mũ xuống, bỗng nhiên đưa tay ngăn cản luật sư An.
- Làm sao vậy? - Luật sư An hỏi.
- Anh xem ở đây.
Châu Trạch cố sức nâng đầu thi thể lên một chút, đẩy ra loại tóc dài hơi giống với thời F4.
Phía dưới này.
Lại có một lỗ châu mai!
- Hình như cha anh không chết vì tới nơi này thám hiểm, giống như ông ta bị bắn chết ở nơi này, sau đó bị vứt xác ở nơi hoang giao dã ngoại, cuối cùng bị Hắc Sơn Lão Yêu nơi này thu vào.
- Chậc chậc chậc, còn thêm một đoạn chuyện xưa yêu hận tình cừu.
Luật sư An vỗ vỗ tay, nói:
- Tốt rồi, chúng ta có thể bỏ qua đề tài này không?
- Đi, chúng ta đi ra ngoài đi.
Nhạc đệm chung quy vẫn chỉ là nhạc đệm.
Thật ra đổi vị trí suy tính một chút.
Cũng tỷ như Châu Trạch, nếu anh phát hiện thi thể cha Từ Nhạc ở chỗ này.
Đoán chừng anh cũng không cảm thấy hứng thú gì nhiều.
Cẩn thận đẩy cửa ra.
Hai người như kẻ trộm... thật ra bọn họ vốn là kẻ trộm chạy từ bên ngoài vào.
Gian phòng nơi này thật ra không tính là quá nhiều, không gian dưới đất chỉ lớn chừng ấy, không cách nào làm ra một tẩm cung tượng binh mã khoa trương như Tần Thủy Hoàng được.
Hơn nữa, sau khi đi vòng vòng một lúc, rất nhanh Châu Trạch và luật sư An đã phát hiện phía trước có một căn phòng treo rất nhiều vải đỏ và đèn màu, có vẻ rất hỉ khí dương dương.
Nơi ấy hẳn là phòng cưới.
- Ông chủ, ông chủ đi vào xem, tôi ở bên ngoài thông khí, có người đến tôi sẽ cảnh báo ông chủ. Nếu Lâm Khả thật sự ở bên trong, chúng ta tranh thủ thời gian đưa cô ấy đi ra, sau đó ba người chúng ta đánh ra.
Châu Trạch gật đầu.
Thật ra.
Có một điều lo lắng luật sư An chưa nói.
Đó chính là giống với suy nghĩ của Châu Trạch.
Ngộ nhỡ tiểu loli thật sự muốn ở lại chỗ này làm áp trại quỷ phu nhân thì phải làm sao bây giờ?
Loại người không ngừng muốn leo lên trên như tiểu loli, luật sư An thấu hiểu nhất, cô ấy cũng là người duy nhất trong phòng sách không cần An Bất Khởi anh khích lệ, bản thân cô ấy có thể tính là người tràn ngập năng động chủ quan.
Chỉ cần có thể leo lên, phỏng chừng muốn cô ấy làm gì cô ấy cũng nguyện ý.
Để Châu Trạch đi vào, dù sao thì anh cũng là ông chủ của cô ấy, nếu quả thật gặp phải tình huống xấu nhất, tối thiểu hồn huyết của tiểu loli cũng nằm trong tay Châu Trạch, Châu Trạch nắm quyền sinh sát trong tay.
Thấy Châu Trạch đẩy cửa phòng tân hôn ra, tiến vào.
Luật sư An dứt khoát núp trong đình cách vách, đình trên có màn tơ che khuất, có thể ẩn giấu thân hình, đồng thời còn có thể tiện quan sát tình huống bên ngoài.
Đúng dịp.
Trên bàn đá trong đình còn đặt một đĩa củ lạc cùng một đĩa hạt dưa.
Luật sư An theo bản năng bốc một nắm, đang chuẩn bị bỏ vào miệng mình, đột nhiên anh ta tỉnh ngộ, thả lại những thứ vừa bốc lên vào đĩa, vỗ vỗ tay, có chút bất đắc dĩ.
Vì sao ông chủ còn chưa ra?
... ...
Châu Trạch đẩy cửa ra, vào phòng tân hôn, có chút may mắn là trong phòng tân hôn không có nha hoàn hạ nhân, chuyện này cũng khiến Châu Trạch thoải mái bớt việc nhiều lắm.
Lúc này.
Trên gường hỷ màu đỏ thẫm có một thiếu nữ đang ngồi.
Đeo khăn đội đầu của cô dâu.
Cứ ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích.
Cho dù Châu Trạch đẩy cửa đi vào, cô ấy cũng không hề có động tĩnh gì.
Cô gái này bị điểm huyệt sao?
Không biết vì sao, nhìn chiếc khăn đội đầu của cô dâu này, trong đầu Châu Trạch lại hiện lên tình tiết Doãn Chí Bình và Tiểu Long Nữ khi xem bộ


Thần Điêu Hiệp Lữ


lúc trước, bản anh xem là bản Lý Nhược Đồng với Cổ Thiên Lạc.
Nhớ kỹ khi đó, dường như Tiểu Long Nữ đã bị điểm huyệt, sau đó Doãn Chí Bình đặt một miếng vải trắng che mắt cô ấy.
Có lẽ trải qua quá nhiều chuyện nguy hiểm, Châu Trạch cảm thấy vào thời khắc mấu chốt, mạch não kín của anh lại chuyển biến theo hướng khiến chính anh cũng có chút kinh ngạc.
- Lâm Khả? Lâm Khả?
Châu Trạch nhỏ giọng hô.
Nhưng tân nương tử trên giường vẫn không nhúc nhích.
Châu Trạch dứt khoát đi lên.
Túm lấy khăn trùm đầu, chuẩn bị xốc lên.
Ai biết đúng lúc này.
Tân nương tử lại có thể vươn một tay ra, nắm lấy cổ tay mình!
Cô dâu này đã từng luyện đấu vật sao? Lực tay lớn như vậy?
Ngay sau đó.
Bỗng nhiên khăn đội đầu thoáng hiện hai điểm đỏ.
Nhìn vị trí.
Hẳn là cặp mắt tân nương tử vốn đóng chặt trước đó đã mở ra!
Đây không phải Lâm Khả!
Không phải cô ấy!
Tuy rằng còn chưa xốc khăn voan lên, nhưng Châu Trạch biết tay Lâm Khả không có lực lớn như vậy, hai là nếu cô ấy muốn ngăn cản mình, đoán chừng cô ấy đã trực tiếp vươn đầu lưỡi ra.
- Anh là ai?
Tân nương tử lạnh lùng mở miệng hỏi.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cũng không phải giọng của tiểu nữ hài.
Mả mẹ nó.
Hiện tại Châu Trạch có thể xác định.
Bản thân mình thật sự tìm lộn người.
Hơn nữa.
Dường như mình còn đụng phải một người giống Thiên Sơn đồng mỗ, thân thể cô bé nhưng rõ ràng giọng nói lại là con gái thành niên!
Ngay sau đó.
Tay tân nương tử tiếp tục phát lực, kéo tới cả người Châu Trạch lảo đảo một trận, ngã lên trên giường, sau đó, tay kia của tân nương tử trực tiếp chộp tới mặt Châu Trạch.
Cũng may ông chủ Châu không phải bị dọa lớn, nhất là sau khi trảm tam thi, kinh nghiệm chiến đấu của anh đã tăng mạnh, ngay từ đầu đơn giản là bản thân mình cho rằng mình sắp gặp Lâm Khả, cho nên mới mở cửa thành, hiện tại bị đối phương tiên hạ thủ vi cường, Châu Trạch bắt đầu phản chế!
Chỉ thấy thân thể Châu Trạch cũng không lui lại, trái lại anh trực tiếp đánh về phía tân nương tử, đồng thời tay anh còn trực tiếp công kích tay tân nương tử. Cũng ngay tại thời khắc này, móng tay Châu Trạch dài ra.
- Hí!
Tân nương tử hít sâu một hơi.
Cả người trực tiếp từ trên giường bắn ra ngoài.
Hai tay ép xuống, hai chân uốn lượn.
Làm ra động tác như vận động viên chuẩn bị chạy.
Rất cảnh giác nhìn chằm chằm Châu Trạch ngồi trên giường.
Khăn đội đầu của cô ấy đã rơi xuống trong lúc nhanh chóng di chuyển mới vừa rồi.
Lộ ra gương mặt của cô ấy.
Đây là một gương mặt rất non nớt, thế nhưng thần thái trong đôi mắt lại ẩn chứa tang thương, đồng thời, vị trí tay phải của cô ấy đang chảy ra máu đen.
Châu Trạch lắc lắc cổ tay mình, vị trí bị tân nương tử bắt được lúc trước, lúc này lại có chút máu ứ đọng, rõ ràng lực đạo của cô gái này rất lớn.
- Rốt cục anh là người phương nào?
Tân nương tử tiếp tục đặt câu hỏi.
Đồng thời bắt đầu nhìn chung quanh.
Xem bộ dáng dường như cô ta đang chuẩn bị kêu người.
Châu Trạch không do dự, mười ngón tay trực tiếp vươn ra ngoài, quát khẽ nói:
- Cà phê!
Khói đen nhanh chóng bắn ra từ trên mười móng tay.
Thân hình tân nương tử uốn éo một trận, muốn tránh né.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn bị trói.
Chỉ là.
Châu Trạch còn chưa kịp tiếp tục làm gì.
Chỉ thấy thân thể cô dâu này bắt đầu nhanh chóng héo rút, chỉ còn lại bộ quần áo rớt xuống, sau đó, một con rắn nhỏ màu đen chui ra từ trong quần áo, sau khi bắn ra, nó chuẩn bị trực tiếp phá cửa sổ chạy ra ngoài.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Phủi nói:
- Báo chí!
- Bốp!
Tiếng vang lanh lảnh.
Con rắn nhỏ mới vừa bắn lên như bị một vỉ đập ruồi to lớn nặng nề đập xuống, rất chật vật té xuống đất.
Châu Trạch bước nhanh về phía trước, dùng móng tay của mình bắt lấy con rắn này.
Chỉ cần con rắn này còn dám có dị động gì.
Châu Trạch tự tin móng tay mình có thể lập tức cắt nó ra thành thật nhiều đoạn.
- Rõ ràng là một con xà tinh?
Châu Trạch cảm thấy cạn lời cười cười.
Chẳng qua con xà tinh này thật yếu, còn yếu hơn Bát cô nãi được chứa trong sách Âm Dương của mình rất nhiều, thậm chí căn bản là không đủ khả năng so sánh.
Trong mắt tiểu hắc xà lộ ra vẻ cầu khẩn, thậm chí nó còn hộc cái lưỡi ra, thật giống như muốn liếm ngón tay Châu Trạch.
- Tôi là quỷ sai, đến tìm người, không phải tới tìm cô, cô ngoan ngoãn trả lời vấn đề của tôi, tôi lập tức đi ngay, còn cô có thể tiếp tục làm tân nương của cô.
- Tôi hỏi cô, gần đây cô có nhìn thấy một tiểu cô nương khả ái trắng nõn, cao xấp xỉ cô bị mang vào đây không?
Châu Trạch vừa dứt lời.
Trong mắt Tiểu hắc xà bỗng hiện lên thần sắc oán độc, sau đó nó bắt đầu giãy giụa.
Châu Trạch mở tay ra.
Tiểu hắc xà rơi trên mặt đất.
Nó giãy giụa trong giây lát lại biến thành dáng dấp thiếu nữ, chỉ có điều lúc này thiếu nữ không mặc gì.
Châu Trạch không cổ hủ đã độ nghiêng đầu đi, phi lễ chớ nhìn, đã tới lúc này rồi, giao phía sau lưng cho người khác là chuyện chỉ có người ngu mới làm.
- Thượng sai, ngài đang tìm con hồ ly tinh kia sao?
Tân nương tử nghiến răng nghiến lợi nói.
- Hồ ly tinh? - Châu Trạch sửng sốt một chút: - Này, chuyện giữa yêu tinh các người không liên quan gì tới tôi, đó là một người, nói chính xác hơn là có thân thể người.
- Chính là con tiểu hồ ly tinh, vài ngày trước tướng công mang về từ bên ngoài, con hồ ly tinh kia mê hoặc tướng công tới sít sao!
- Ah... ...
Châu Trạch đã hiểu rõ.
Hóa ra "hồ ly tinh" này không phải "hồ ly tinh" chân chính.
- Cô ấy tên Lâm Khả đúng không? - Tân nương tử ngẩng đầu nhìn về phía Châu Trạch, rất nóng bỏng mà hỏi thăm.
Dường như.
Trong chuyện này.
Cô ấy còn nóng ruột hơn cả Châu Trạch.
- Đúng, tôi tới đưa cô ấy đi.
- Tốt, tôi biết cô ấy ở nơi nào, thượng sai, tôi đi tìm cô ấy giúp ngài, cô ấy đang ở chỗ cách nơi này không xa, tôi dẫn ngài đi tìm cô ấy!
Dưới sự kích động.
Tân nương tử ngay cả quần áo cũng không mặc, muốn kéo Châu Trạch đi ra ngoài ngay.
- Này này này!
Châu Trạch gọi cô ấy lại.
Anh luôn cảm thấy phản ứng của cô dâu này quá kỳ quái.
Ông chủ Châu không phải người rất dễ dàng tin người của người khác, thật ra, một mỗi ngày nghe người nói bậy, có thể đơn giản tin tưởng lời người khác đó mới là kì quái.
Hơn nữa trước mặt mình còn là một yêu quái.
- Thượng sai, ngài không phát hiện sao? Hôm nay là ngày đại hôn của tôi và tướng công, thế nhưng tướng công nhà tôi lại bị hồ ly tinh kia mê hoặc tới ngay cả hôn lễ cũng không ra mặt!
- Hiện tại càng để tôi chờ một mình trên giường cưới lâu như vậy.
- Tôi muốn hồ ly tinh kia phải chết... Tê tê tê!
Tân nương tử phun lưỡi dài ra, sửa lời nói:
- Tôi muốn con hồ ly tinh kia lập tức rời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận