Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1057: Ngủ (2)

Quả thật là cơ thể Oanh Oanh đang phát sinh thay đổi, nhất là lần tiếp nhận món “quà tặng” này của Hạn Bạt, có khả năng loại thay đổi này, cũng sẽ gia tăng.
Nhớ lần trước Oanh Oanh đã từng nói.
Bên dưới cô ấy.
Không lạnh nữa rồi chứ?
Hắc hắc…
Oanh Oanh lắc đầu một cái, rất nghiêm túc nói:
- Ông chủ, tôi không phải là đang rầu rĩ vì chuyện này.
- Vậy thì tại sao lại không vui?
Châu Trạch cho là Oanh Oanh là đang vì những thay đổi trên cơ thể của cô ấy mà phiền não, dù sao, bất kể là tốt hay xấu, sau khi một người đã quen thuộc với một thứ gì đó, mà thứ này lại thay đổi, bản thân sẽ rất không thoải mái.
Nhất là, thứ thay đổi này lại là cơ thể của chính mình.
- Ông chủ, tôi chỉ đang suy nghĩ, nếu như thân thể này đang thay đổi mà nói, có thể thay đổi nhanh hơn một chút được hay không chứ.
- Sao?
- Thay đổi từng chút từng chút một như vậy, đến khi nào tôi mới thể mang thai bé cưng được đây.
- Phốc!
Sữa đậu trong miệng Châu Trạch gần như là bị phun ra ngoài hết.
- Ông chủ, anh ăn từ từ, ăn từ từ chứ.
Oanh Oanh vội vàng cầm khăn giấy trên bàn lau miệng cho Châu Trạch.
- Oanh Oanh à, chuyện này không gấp, không gấp.
Lúc này.
Điện thoại di động của Châu Trạch reo vang.
Anh cầm điện thoại lên, phát hiện là điện thoại của tiệm thuốc.
Bởi vì năm nay thưởng cuối năm phát rất đủ rất hào phóng, năm nay tiệm thuốc cũng không đóng cửa dẹp tiệm, mọi người đều là người bản xứ, cũng chỉ về ăn bữa cơm đoàn viên đêm ba mươi, sau đó vẫn đi làm bình thường.
Thật ra thì, ở trong thời đại này, sự gắn kết với công việc cùng với lực gắn kết nhân viên với nhau rất đơn giản, hô khẩu hiệu hô vang xí nghiệp văn hóa gì đó, đều là nói không.
Cho đủ tiền và phúc lợi, mọi thứ đều tốt.
- Ông chủ, tập thể nhân viên tiệm thuốc chúng tôi xin chúc tết ngài!
- Há, năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ.
- Đúng rồi, ông chủ, bệnh nhân kia tỉnh rồi, bây giờ còn chưa thể động đậy, nhưng vẫn rất kiên quyết muốn xuất viện.
Bệnh nhân kia là ai?
Là ai nhỉ?
Châu Trạch suy nghĩ một chút.
À.
Nghĩ ra rồi.
Là vị bình điện họ Câu kia!
Rất hiển nhiên.
Phương Phương rất có cảm tình với vị Câu Tân kia, cũng không phải là loại tình cảm đơn thuần kia, thuần túy là một loại cảm giác nhân viên đối với bản chấm công mà thôi.
- Được rồi, những người làm công tác y tế như chúng ta cần phải tôn trọng ý muốn của bệnh nhân của chúng ta, không thể giương lá cờ muốn tốt cho anh ta mà đưa ra lựa chọn thay anh ta được.
Châu Trạch rất nghiêm túc giáo dục nhân viên cấp dưới của mình.
- Hiểu rồi ạ, ông chủ.
Phương Phương có chút tự trách, cảm giác quả thật bản thân đã quên mất phẩm chất đạo đức đã dày công tu dưỡng của một người làm công tác y tế, vẫn là ông chủ nhà mình có tính tự giác cao nha.
- Ừ, nhớ, chờ anh ta xuất viện trước, trước đó thông báo lão đạo đến tiễn anh ta.
...
Luật sư An còn chưa tỉnh, tối hôm qua, sau khi bị đánh thức dậy, chuyển phát nhanh nguyên một đêm, đến lúc trời tờ mờ sáng anh ta mới về khách sạn để ngủ được, vào lúc này, Châu Trạch cũng không muốn quấy rầy anh ta.
Châu Trạch không biết được là, lúc trở lại khách sạn, luật sư An còn mang theo mấy chai rượu trắng, thằng bé trai ngồi ở trên giường, bên cạnh là Hoa Hồ Điêu chân quấn thạch cao, nhìn anh ta vừa tự rót tự uống.
Trong lòng luật sư An rất khổ sở, nhưng không cách nào kể ra được.
Một nhóm bốn người, anh ta là người đánh trận đầu tiên, chưa nói đến chuyện bận trước bận sau, còn không thể hiểu được mà bị ám lên người, sau đó còn bị đánh cho một trận.
Người khác.
Bao gồm người bên gối nhà mình, còn cộng thêm được một con mèo Garfield, còn bản thân ngay cả một giải thưởng an ủi cũng không có.
Rượu mạnh vào cổ họng, vẫn là rất cay.
Một hơn chín giờ sáng, luật sư An mới ngã lên trên giường, dựa vào thằng bé trai mà ngủ thiếp đi.

Châu Trạch cùng Oanh Oanh ngồi lên xe, không tới nửa giờ đã đến Dung Thành, sau khi xuống xe, bắt taxi đi đến cơ sở nuôi gấu trúc.
Chuyện đều hoàn thành xong hết rồi, đương nhiên cũng phải đi chơi vui vẻ một chuyến.
Đi ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, lần trước ở Tứ Xuyên, trí nhớ quá lộn xộn rồi.
Căn bản là không kịp đi chơi gì đó.
Lần này, nhất định phải đối xử với bản thân tốt một chút.
Kỳ nghỉ lễ mùa xuân, du khách rất nhiều, sau khi mua vé xong, dắt tay Oanh Oanh đi vào trong công viên.
Vốn là, lấy phương thức bình thường là ngồi xe ngắm cảnh đi thẳng đến đỉnh núi trên công viên, sau đó vừa đi bộ xuống vừa xem gấu trúc, như vậy sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi.
Chẳng qua là, những người xếp hàng ở bên chỗ xe ngắm cảnh bên này thật là quá kinh khủng, Châu Trạch dứt khoát cùng Oanh Oanh trực tiếp đi bộ lên núi, thân thể hai người đều rất nhẹ nhàng, về phương diện thể lực cũng không thành vấn đề.
Ở trên đường đi, Oanh Oanh mua một cái vòng được đan từ lá trúc của bác gái bán hàng, đeo ở trên đầu, có vẻ rất vui vẻ.
Châu Trạch khắc chế xung động muốn nói thứ này rất quê mùa.
Gật đầu mỉm cười.
Còn tỏ ý Oanh Oanh đứng lui về phía sau một chút, để anh chụp cho cô ấy mấy tấm hình.
Có lẽ, cũng không thật sự tồn tại ung thư thẳng nam hay chú độc sinh* gì đó, chỉ là yêu thích chưa đủ sâu mà thôi.
(viết tắt của
注定孤独一生

: từ trên mạng mới, mô tả số phận sống cô độc 1 mình cả đời, thường được hiểu là ‘định mệnh cô đơn suốt đời’)
Đám gấu trúc có ở bên ngoài, ở trong phòng cũng có, thực tế, lúc nhìn thấy bọn nó, quả thật có một loại cảm giác khác với lúc nhìn thấy nó trong TV.
Ừ, thực tế, đám gấu trúc có vẻ hơi bẩn một chút, có chút giống phụ nữ trước và sau khi tẩy trang vậy, nhưng có vẻ chân thực hơn, hơn nữa cũng đáng yêu hơn.
Đi dạo ngắm gấu trúc hơn hai giờ, sau khi rời khỏi đây, đón xe đi Cẩm Lý.
Thật ra thì Cẩm Lý không có gì vui, bao gồm cả Vũ Hầu Tự ở bên cạnh đó nữa, hơi thở bị thương mại hóa rất đậm, còn không thú vị bằng Từ Khí Khẩu ở thành phố bên cạnh, ít nhất Từ Khí Khẩu còn ở trên núi.
(Từ Khí Khẩu: khu phố cổ thuộc tỉnh Trùng Khánh, danh lam thắng cảnh cấp AAAA của TQ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận