Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1811: Nghịch ngợm (1)

Lúc trước linh mục Nhật Bản vì nghiên cứu bí mật ở trên người của Châu Trạch, không tiếc đi đào ra tro cốt của Châu Trạch đời trước từ trong nghĩa trang công cộng, không chỉ thí nghiệm trên cơ thể người sống, mà còn tự mình ăn vào.
Đến cuối cùng, mấy người sống thành xác chết biết đi, mà bản thân linh mục Nhật bản, cuối cùng lại biến thành Deadpool hiện tại.
Chỉ vì cơ thể đời trước của Châu Trạch, là do Doanh câu thực sự lựa chọn ra được, bộ thân thể kia, bò ra từ bên trong hồ nước, ở trong đó, ẩn chứa luồng tử khí tinh thuần nhất.
Cho nên, may là đời trước Châu Trạch bận rộn công việc quá độ, không nói chuyện yêu đương cũng chưa kết hôn.
Nếu không, thật sự có có thể sẽ xuất hiện loại cảnh tượng kích thích kiểu sáng ngày hôm sau tỉnh lại người bên gối lại biến thành cương thi rồi.
Chẳng qua là, đúng là không ai có thể tính toán không bỏ sót chút gì, tỷ như việc Doanh câu đã tự mình lựa chọn nhục thân, nhưng bởi vì một quỷ sai tinh thần thất thường, lại bị hủy diệt, từ đó đổi sang một bộ nhục thân khác.
Hoặc giả, chuyện này chính là chuyện vinh quang nhất đời này của nữ quý sai kia, chỉ tiếc, cô ta không cách nào biết được và tự hào.
Nhưng bất kể như thế nào, phát triển của chuyện này, có gợn sóng, nhưng trên nguyên tắc, vẫn là tiếp tục phát triển theo một phương hướng đi.
Nửa gương mặt hít sâu một hơi.
Đột nhiên anh ta lại cảm thấy vị hư ảnh Doanh câu kia có chút đáng thương.
Đáy cốc của anh ta, vẫn luôn bị nứt.
Đây là một loại vết nứt không cách nào tu sửa được.
Đúng như lời mà trước đó Doanh câu thực sự đã trả lời anh ta vậy.
Anh ấy quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức cho dù là bản thân vẫn luôn tự kiềm chế bản thân, vẫn không cách nào tránh được việc khôi phục hoàn toàn.
Cũng vì vậy, mới có chuyện khi anh ta rời đi, lúc anh ta nói lời nghiêm túc xoay người rời đi ở ngay trước Vương tọa bạch cốt, Doanh câu – người ngồi ở trên Vương tọa bạch cốt – trên mặt anh ấy lại nở nụ cười.
Bản thân khi đó, tự anh ta cảm thấy, anh ta thật sự chỉ là một chuyện tiếu lâm mà thôi.
Nửa gương mặt loạng choà loạng choạng mà đứng dậy, trong khung cảnh, người ở trong cô nhi viện phát hiện đứa trẻ sơ sinh bị người ta vứt bỏ ở ngoài cửa, rất nhanh đã có người đi tới ôm đứa trẻ sơ sinh đi vào.
- Ha ha...
Nửa gương mặt đưa tay, vào lúc này, rốt cuộc anh ta cũng xé rách vùng kết giới ý thức này, đi ra ngoài.
Bên ngoài.
Đang náo nhiệt.
Nửa gương mặt nhấc chân tiến về phía trước.
Rất nhanh thì đã xuất hiện ở bên bờ biển.
Anh ta nhìn thấy đám người kia vẫn còn đang loạn chiến thành một nhóm.
Anh ta nhìn thấy Hạn Bạt – cơ thể gần như đã sắp hỏng mất – lại một lần nữa bay ra từ dưới đáy biển, xông về phía bàn tay của Tiên vương, tựa như điên như cuồng.
Bốn phía, lúc ánh mắt của đám đại năng cự bá rơi xuống ông chủ tiệm sách ở trên mặt băng – người mà hiện tại ánh mắt mơ hồ trống rỗng giống như thể vẫn còn chưa thoát ra khỏi, chưa khôi phục lại được sau khi mất đi Doanh câu, đều mang theo một loại sức nóng mãnh liệt.
Cho dù là Tiên vương uy phong cái thế, nhưng mọi người vẫn chưa hoàn toàn buông tha, bởi vì rất nhiều người trong đó, thật sự không có đường lui để buông tha.
- Ha...
Nửa gương mặt không nhịn được phát ra một tiếng cười, thật sự buồn cười.
Đám người này.
Rốt cuộc là có biết hay không.
Rằng thứ mà bản thân đang muốn tranh cướp, rốt cuộc là thứ gì?

Hạn Bạt lúc này, khí tức trên người đang điên cuồng rung chuyển, tùng sợi hắc khí đang không ngừng thoát ra khỏi cơ thể, giống như một viên đường, bị thả vào trong một ly nước nóng, đang không ngừng hòa tan ra vậy.
Ý nghĩa của chuyện này là, khí lực của cô ta, đã sụp đổ hơn một nửa, giống như một con đập đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, không cách nào tiếp tục chứa đựng nước ở bên trong được nữa.
Uy năng của bàn tay Tiên vương, đã hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô ta, phảng phất như cô ta chỉ là một con trùng ở bên dưới bàn tay kia, không ngừng bật dậy xông tới, lại không ngừng bị bắn bật ra, có lẽ, điểm khác biệt duy nhất chỉ là sức sống của cô ta kiên cường hơn loài sâu trùng rất nhiều đi.
Nhưng cho dù sức sống có kiên cường hơn đi chăng nữa, khí lực có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa, không không chịu được mức độ tiêu hao như vậy, nếu là cô ta vào thời kỳ đỉnh cao thực sự, cho dù không địch lại, thế nhưng cũng có thể ung dung hơn một chút.
Cô ta bây giờ, căn cơ của bản thân cũng có thể nói là hư ảo, lúc này, sức lực lại càng giống như xây dựng lâu đài ở trên mây, giống như ánh nến chập chờn, nhìn như ngoan cường, nhưng có thể bị tiêu diệt bất kì lúc nào.
Trận loạn chiến ở chung quanh cô ta, vẫn đang tiếp tục kéo dài, nhưng đám người ở vòng ngoài này, ngược lại cũng không còn loại chiến đấu kịch liệt kiểu đánh đến não văng tung tóe như trước đó nữa, lại càng giống với một loại qua loa lấy lệ đã hiểu lẫn nhau hơn.
Đánh thì vẫn đang đánh, nhưng sự chú ý của mọi người, vẫn là ở trên người người đàn ông đang nằm ở trên mặt băng kia, hoặc có lẽ nên nói là, ở trên người con kiến hôi kia.
Một khi Hạn Bạt hoặc bàn tay Tiên vương bên nào hết chống đỡ nổi trước, hoặc là bị giết chết hoặc là sẽ buông tha, như vậy, những người còn lại sẽ lập tức bắt đầu ra tay!
Tiên vương mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng phàm là người đã gia nhập vào trong trận loạn chiến này, cũng không có ai là loại người vô năng cả.
Nhất là đãm những lão rau cải kia, tự mình hiểu rõ chuyện nhà mình, đừng thấy lúc này hai người các người đánh nhau đến náo nhiệt như vậy, nhưng nếu như đã sống cẩu thả qua ngày cho tới hiện tại, trong nhà mọi người rốt cuộc đang chứa đựng thực hư gì, có ai chắc chắn được sao?
Thật sự coi là mới quét vôi ở ngoài mặt một chút là có thể xếp vào hàng nhà giàu địa chủ rồi sao?
- Ầm!
Cơ thể của Hạn Bạt lại lần nữa bị ngón tay của Tiên vương búng rơi xuống mặt biển, gây ra một trận sóng trào cuồn cuộn.
Châu Trạch vẫn tiếp tục nằm úp sấp ở trên mặt băng, ánh mắt vẫn trống rỗng như trước, chẳng qua là, lại trống rỗng này, so với ban đầu, đã có thêm một tia hơi chủ động hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận