Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1624: Tra nam (2)

Cho dù có là muốn đi về phía tây của Thái Thị Khẩu* hung hăng ăn hai tô mì thịt bò hay là đến trong ngõ hẻm nhỏ ở khu phố cổ tìm đến một vài tiệm cắt tóc để tìm lại thanh xuân đã chết của mình một phen.
(*một phần của nó được gọi là pháp trường Thái Thị Khẩu, là nơi hầu hết các cuộc trừng phạt ở kinh đô Bắc Kinh được thực hiện trong thời nhà Thanh và được mở cửa cho công chúng xem)
Mà ở nơi này.
Chính là tù chung thân.
Hôm nay, hẳn là bản thân – người ở trên kia – sẽ rời đi.
Đương nhiên.
Cũng có khả năng, trước khi rời đi vẫn có chút chưa từ bỏ được ý định, sẽ lại đi xuống một lần nữa.
Nếu như hiện tại, anh quay về nằm lại ở trong hồ.
Tiếp theo một chút.
Có khi nào, hôm nay anh vẫn còn có hội có thể gặp mặt bản thân một lần nữa không.
Nhưng sau khi gặp mặt một phen thì sẽ có kết quả gì chứ?
Hy vọng bản thân – người ở bên trên – trên nền tảng là “vốn cùng một gốc rễ” theo nghĩa chính thức.
Trợ giúp cho bản thân?
Tiếp nhận chính mình?
Trên căn bản, chuyện này cũng không cần phân tích nhiều hay cân nhắc quá nhiều.
Dù sao cũng đều là bản thân.
Trực tiếp đổi vị trí, suy tính một phen thì có thể nhận được kết quả chính xác cuối cùng.
Đối với bản thân - một người luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui mà nói.
Làm sao có thể thả cho một phân thân có tư duy và trí nhớ giống y như đúc mình ở lại nơi này được chứ?
Mẹ nó chứ.
Lấy việc giúp người làm niềm vui.
Nói thật.
Đây là lần đầu tiên ông chủ Châu thấy ghét bản thân như thế.
- Được rồi, từ bỏ.
Liếm liếm môi dưới, sau khi ăn môi dưới đến mức ngon miệng, Châu Trạch hoàn toàn buông tha việc chống cự.
Anh có thể cảm giác được hai chân của mình đã dính lại thành một với mặt đất, thậm chí, cả hai chân, cũng đã hòa tan vào nhau rồi.
Chiều cao của anh, đang không ngừng giảm xuống, co ngắn rồi lại co ngắn…
Chẳng qua là, sau khi đưa ra quyết định cứ ở yên chờ chết như vậy, ngược lại trong lòng ông chủ Châu cũng không có vấn đề hay hoảng sợ gì nữa, cũng không sợ hãi bao nhiêu, có chút bất lực, nhưng cũng lộ ra vẻ yên tĩnh khác thường.
Thậm chí.
Thoáng cái trong lòng cũng bắt đầu trở nên phóng khoáng.
Anh cứ như vậy mà biến mất, đối với việc tiến lên của bản thân – người ở bên ngoài kia, mới là lựa chọn an ổn nhất và cũng là an toàn nhất đi.
Chỉ có dựa vào người đó, tiếp tục giúp cho bản thân sống sót thật tốt.
Ngược lại.
Cũng không khác gì với việc anh còn sống cả, người nào sống mà không phải là sống nha.
Cũng không phải là ông chủ Châu thực sự thoáng cái đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Cũng đã sắp chết.
Còn không thể tự cảm động bản thân, tự quét cho mình một lớp vỏ cao thượng sao?
Hai chân của Châu Trạch đã không còn nữa.
Vị trí ngực của Châu Trạch đã biến mất.
Sau đó.
Đầu của Châu Trach cũng đáp xuống bên trên đống bùn nhão kia.
Cuối cùng.
Châu Trạch nhắm hai mắt.
Bốn phía.
Rơi vào một mảnh tối đen.
...
- Ha, hoặc là đi, hoặc là lại đi xuống xem thử một chút, vừa mới ăn sáng xong thôi mà, sao ông chủ lại quay về bên trong lều vải rồi?
Luật sư An hơi nghi hoặc một chút mà dọn dẹp đồ đạc.
- Đoán chừng là do tối hôm qua quá mệt mỏi đi. - Lão đạo thuận miệng nói.
Ánh mắt của luật sư An ngưng lại một phen, nhìn lão đạo,
- Dã chiến?
- Không biết được, không biết được. - Lão đạo bị dọa đến mức rụt cổ lại.
- Tối hôm qua tôi gác đêm, nhưng không nghe được tiếng động gì cả, bỗng nhiên Oanh Oanh xé toạc lều vải làm cho tôi giật cả mình.
- Khi đó tôi thực sự cảm thấy có thứ nhích tới gần mà!
Giọng nói của Oanh Oanh bỗng nhiên truyền ra từ sau lưng.
- Đệt mẹ! - Luật sư An sợ hết hồn, nghiêng đầu nhìn Oanh Oanh, hỏi:
- Cô không ở trong lều nghỉ ngơi với ông chủ mà lại chạy tới đây làm gì?
- Hình như sức khỏe của ông chủ không được ổn, buổi sáng đã là dáng vẻ uể oải không muốn động đậy rồi, tôi pha một ly cà phê cho ông chủ trước, chờ lát nữa lại nghỉ ngơi với anh ấy.
- Được rồi, được rồi, tiện tay pha giúp tôi vại với.
Đúng lúc này.
Châu Trạch đang đợi trong lều vải, bỗng nhiên truyền ra một trận ho khan kịch liệt, ho đến tan nát tâm can, còn giống như là tiếng nôn khan.
Lão đạo nháy nháy mắt, nói:
- Chuyện này, cương thi cũng sẽ bị bệnh sao?
- Ông chủ!
Oanh Oanh lập tức đặt ly cà phê trong tay xuống, chạy tới, sau khi vén lều vải lên, nhìn thấy ông chủ nhà mình nằm ở bên trong, ông chủ hai tay đang bắt lấy cổ của mình mà điên cuồng ho khan.
Khóe mắt, khóe miệng, lỗ mũi cùng với vị trí lỗ tai đều có máu tươi đang chảy tràn ra, dáng vẻ cả người đều có vẻ vô cùng dữ tợn.
Châu Trạch nghiêng đầu qua, nhìn về phía Oanh Oanh ở bên cạnh.
Trên biểu cảm thống khổ bỗng nhiên lại tăng thêm chút vẻ vui mừng.
- Tôi... Tôi đã trở về rồi?
- Ông chủ, ông chủ anh làm sao vậy?
- Tôi...
Châu Trạch lại lần nữa ho khan kịch liệt.
Bây giờ đầu của anh đang rất đau, rất đau, giống như là có hai phần trí nhớ đang lần lượt va chạm với nhau vậy.
Một lúc là anh ngồi ở trên cỏ ăn bữa sáng.
Một hồi thì bản thân lại đang bị hòa tan ở trên mặt đất bên trong một thất.
Một lúc là anh ngồi ở bên cạnh cái hồ và Oanh Oanh đang đút sữa bò cho anh.
Một hồi thì anh lại ngồi ở trên cỏ, Oanh Oanh đang bôi toàn thân chocolate cho anh.
Anh nhớ được bản thân vừa mới ở bên dưới, một đường bị hòa tan cho tới tận cùng.
Cũng nhớ được, rõ ràng là bản thân vừa tỉnh lại, không hiểu sao lại có chút không thoải mái giống như là bị cảm vậy, sau đó ngồi ăn bữa sáng.
Hình ảnh hòa vào nhau, trí nhớ hỗn loạn, khiến anh gần như thống khổ đến mức phát điên.
Nhưng vào lúc này.
Châu Trạch gần như là theo bản năng mà gọi một tiếng ở trong lòng:
- Doanh câu, cái tên tra nam nhà anh!
Rất nhanh.
Trong lòng truyền đến một tiếng trả lời đầy tức giận:
- Chó… trông… cửa…
Sau khi nghe được ba chữ này.
Phù…
Yên tâm rồi.

Oanh Oanh đỡ ông chủ nhà mình tìm được một dòng suối nhỏ ở lân cận, nước suối coi như sạch sẽ, Oanh Oanh cầm khăn lông cẩn thận lau chùi đi chút vết máu trên mặt ông chủ nhà mình.
Sau khi lau chùi sạch sẽ, Châu Trạch ngẩng mặt, dứt khoát nằm xuống ở bên cành dòng suối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận